Cô làm theo. Sàn nhà lạnh và ẩm ướt, nhưng khi cô ngồi, cô vẫn xòe váy ra xung quanh chỉ để lộ mũi giày. Họ đang ngồi đối diện, rất gần nhau. Gương mặt anh có vẻ lạnh lùng và sạch sẽ; chỉ có bờ môi còn đọng chút dịu dàng.
“Anh chưa từng cười,” cô nói. “Anh hành động như mọi chuyện đều là trò vui với anh, nhưng anh chưa từng cười. Thi thoảng anh mỉm cười khi cho rằng không ai để ý.”
Anh im lặng một lúc. Rồi, “Em,” anh nói, hơi lưỡng lự. “Em khiến anh cười. Từ lúc em đánh anh bằng cái chai đó.”
“Bình chứ,” cô buột miệng.
Anh nhếch mép. “Đấy là chưa kể tới chuyện em luôn sửa lưng anh với vẻ mặt buồn cười lắm. Và cách em hét vào mặt Gabriel Lightwood. Rồi cách em đáp trả de Quincey nữa. Em khiến anh…” Anh ngừng lại, nhìn cô và cô tự hỏi liệu gương mặt có tố cáo tâm trạng thật của cô – choáng váng và khó thở - không. “Cho anh xem tay em,” anh đột ngột nói.
“Tessa?”
Cô ngửa tay chìa ra trước mặt anh nhưng chẳng nhìn. Cô không thể rời mắt khỏi gương mặt anh.
“Vẫn còn máu này,” anh bảo.“Trên găng tay của em.” Khi nhìn xuống, cô thấy quả đúng vậy. Cô chưa tháo găng tay của Camille, và chúng bẩn vết máu và đất, phần đầu ngón hơi rách do lúc cô cạy cùn cho Nate.
“Ồ,” cô nói và rụt tay định tháo găng, nhưngWill chỉ buông bàn tay trái của cô. Anh tiếp tục nhẹ nhàng nắm cổ tay phải. Cô thấy anh đeo một chiếc nhẫn bạc bản to ở ngón trỏ tay phải, có họa tiết chim bay khá tinh tế. Anh cúi đầu kệ cho mái tóc ướt rủ xuống; cô không thấy mặt anh. Anh nhẹ nhàng vuốt ve găng tay. Có bốn nút ngọc đóng cổ tay, và khi anh vuốt qua đó, chúng bật ra và ngón trỏ của anh vuốt lên lớp da bụng cổ tay, nơi những mạch máu xanh lè đang đập.
Cô suýt nhảy dựng lên.“Will.”
“Tessa,” anh nói.“Em muốn gì từ anh?”
Anh vẫn đang vuốt cổ tay cô, khiến cô lo lắng. Cô run run trả lời,“Em... em muốn hiểu anh.”
Anh ngước nhìn cô qua hàng mi dài.“Có thật sự cần thiết không?”
“Em không biết,” Tessa nói.“Em không chắc ngoại trừ Jem ra, có ai từng hiểu anh không.”
“Jem không hiểu anh,” Will nói.“Cậu ấy quan tâm tới anh... như một người anh em.Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy hiểu anh.”
“Anh không muốn anh ấy hiểu sao?”
“Vì Chúa, không,” ang nói.“Sao cậu ấy cần biết lí do anh sống thế này chứ?”
“Có lẽ,” Tessa nói,“đơn giản anh ấy muốn biết anh sống như vậy vì lí do gì.”
“Quan trọng gì chứ?” Will hỏi nhẹ và nhanh chóng lột găng tay của cô ra. Cái lạnh buốt trong căn phòng ngay lập tức ùa tới bàn tay cô, khiến toàn thân cô run rẩy như đangở trần dưới thời tiết giá rét.“Lí do có là gì khi không thể làm gì để thay đổi mọi thứ?”
Tessa muốn tìm câu trả lời, nhưng không ra. Cô đang run rẩy đến độ khó nói được.
“Em lạnh sao?” Will đan tay vào tay cô và áp lên má mình. Cô giật mình trước làn da nóng giãy của anh.“Tess,” anh nói, giọng nghẹn ngào và nhẹ nhàng tràn đầy ham muốn, và cô nhoài tới, nghiêng đi như một cái cây bị oằn xuống vì tuyết nặng. Toàn bộ người cô mỏi nhừ; cô đau như thể trong cô có một khoảng trống mêng mang. Cô ý thức về sự tồn tại của Will hơn hết thảy mọi thứ, về ánh sáng xanh nhàn nhạt bên dưới mí mắt khép hờ, bộ râu lỉa chỉa chưa kịp cạo, những vết sẹo mờ lốm đốm trên vai và cổ họng - và hơn hết thảy là khuôn miệng anh mang hình vầng trăng khuyết, vết nứt nho nhỏ ở dưới bờ môi.