“Mình…,” Tessa mở lời và cố trấn tĩnh. “Bồ làm gì ở đây?”
“Mình nghĩ mình có thể đọc gì đó cho anh trai bồ nghe,” Jessamine nói. “Mọi người đã ngủ suốt nửa ngày, còn anh ấy bị bỏ lại một mình. Chỉ có Sophie tới kiểm tra tình hình anh ấy, và bồ không thể mong chị ta mở miệng nói chuyện nhiều.”
“Nate vẫn hôn mê, Jessamine; anh ấy không muốn nói chuyện.”
“Bồ đừng chắc chắn quá,” Jessamine nói. “Mình nghe nói con người có thể thể nghe người khác nói chuyện với họ kể cả trong lúc họ hôn mê sâu, hay thậm chí là chết.”
“Nhưng anh ấy không chết.”
“Tất nhiên rồi.” Jessamine lưu luyến nhìn anh. “Anh ấy đẹp trai thế này thì làm sao chết được. Anh ấy có vợ chưa, Tessa? Hay có cô gái New York nào đã đính ước với anh ấy không?”
“Với Nate á?” Tessa trố mắt nhìn. Luôn có các cô gái thuộc đủ mọi tầng lớp, tính cách thích Nate, nhưng cũng là chút cảm giác gió thoảng mây trôi. “Jessamine, anh ấy còn chưa tỉnh. Giờ không phải lúc…”
“Anh ấy sẽ khỏe hơn thôi,” Jessamine tuyên bố. “Và khi đó, anh ấy sẽ biết mình đã chăm sóc anh ấy bình phục. Đàn ông luôn yêu những người phụ nữ đã chăm sóc họ hồi phục. ‘Khi đau đớn và giận dữ làm anh nhíu mày/ Em sẽ là thiên thần chăm sóc cho anh!’ Cô nàng ngân nga và cười hài lòng. Thấy vẻ hoảng hốt của Tessa, cô nàng nhíu mày. “Sao nào? Mình không xứng với ông anh quý báu của bồ chắc?”
“Anh ấy không có tiền đâu, Jessie…”
“Mình có đủ tiền cho cả hai. Mình chỉ cần người đưa mình rời khỏi chốn này. Mình đã bảo bồ rồi.”
“Nói cho đúng thì bồ đã đề nghị mình đưa bồ đi.”
“Thế này không phải nhẹ gánh cho bồ sao?” Jessamine hỏi. “Nghe này, Tessa, chúng ta vẫn có thể là bạn tốt khi đã là chị em dâu, nhưng đàn ông luôn giỏi hơn chúng ta trong những vụ kiểu thế này, đúng không?”
Tessa không biết trả lời ra sao.
Jessamine nhún vai. “À Charlotte muốn gặp bồ đấy. Trong phòng khách. Chị ấy nhờ mình chuyển lời. Bồ không phải lo về Nathaniel đâu. Mình sẽ kiểm tra nhiệt độ cho anh ấy mười lăm phút một lần và chườm khăn lạnh lên trán anh ấy cho.”
Tessa không chắc cô có tin tưởng chút nào không, nhưng vì Jessamine nhất quyết không chịu nhường cho cô chăm sóc Nathaniel và cô cũng chẳng thấy có gì phải phản đối nên cô đành thở dài chán nản và quay ra.
Cửa phòng khách hơi hé; cô có thể nghe những giọng cãi vã ở bên kia. Cô chần chừ, tay giơ nửa chừng tới nắm đấm - rồi cô nghe thấy tên mình và sựng người lại.
“Đây không phải bệnh viện Luân Đôn. Anh trai của Tessa không nên ở đây!” Giọng Will đang vang lên thành tiếng hét. “Anh ta không phải cư dân Thế Giới Ngầm, mà chỉ là một gã người phàm ngu ngốc, vụ lợi tự đưa mình vào rắc rối không thể tự giải quyết…”
Charlotte đáp, “Bác sĩ người phàm không thể chữa trị cho anh ta. Không phải tới căn bệnh đó. Hiểu lí lẽ chút đi, Will.”
“Anh ta biết về Thế Giới Ngầm,” Đó là giọng của Jem: bình tĩnh, lí trí. “Nói đúng ra, anh ta có thể nắm giữ một vài thông tin quan trọng mà chúng ta không biết. Mortmain nói Nathaniel làm việc cho de Quincey; có lẽ anh ta biết về kế hoạch, người máy, toàn bộ vụ Ông Chủ của de Quincey - tất cả. De Quincey muốn anh ta chết cơ mà. Có lẽ đó là vì anh ta biết điều gì không nên biết.”
Sau đó là một quãng im lặng kéo dài. “Vậy chúng ta có thể gọi cho các Tu Huynh Câm đến tiếp,” Will nói. “Họ có thể xâm nhập vào đầu óc anh ta xem có tìm được gì không. Chúng ta không cần đợi anh ta tỉnh lại.”
“Em thừa biết việc đó rất nhạy cảm với người phàm,” Charlotte phản đối. “Tu huynh Enoch