Tessa thức dậy vào sáng hôm sau khi Sophie bật đèn đầu giường lên. Tessa làu bàu rồi đưa tay lên che đôi mắt đau nhức.
“Nào tiểu thư,” Sophie gọi Tessa với vẻ hồ hởi quen thuộc. “Cô sắp ngủ cả ngày trời rồi. Giờ đã tám giờ tối và Charlotte bảo tôi phải gọi cô dậy.”
“Hơn tám giờ? Tối sao?” Tessa tung chăn và ngạc nhiên khi nhận ra cô vẫn mặc chiếc váy dính máu khô, giờ đã nhăn nhúm và nhàu nhĩ của Camille. Hẳn cô đã đổ xuống giường khi còn mặc nguyên đồ. Kí ức về đêm qua bắt đầu ào về: gương mặt trắng bệch của các ma cà rồng, lửa bén lên rèm cửa, tiếng cười khanh khách của Magnus Bane, de Quincey, Nathaniel, và Will. Ôi, Chúa ơi, cô nghĩ. Will.
Cô cố quên anh đi và ngồi thẳng dậy, lo lắng nhìn Sophie. “Anh trai tôi,” cô nói. “Anh ấy…”
Nụ cười của Sophie hơi gượng gạo. “Không hề tệ đi, nhưng cũng chẳng khá hơn.” Thấy vẻ chấn động của Tessa, cô ấy nói thêm, “Giờ cô cần tắm nước nóng và ăn gì đó. Nếu cô bỏ đói và ở bẩn, anh trai cô cũng chẳng khá hơn.”
Tessa nhìn mình. Chiếc váy của Camille rõ ràng đã hỏng - bị tách, dính máu và tro tàn ở cả tá chỗ. Đôi tất lụa bị rách toạc, cánh tay, bàn chân và bàn tay cô cáu bẩn. Cô không muốn nghĩ tới mái tóc mình. “Có lẽ chị nói đúng.”
Bồn tắm hình ô-van có chân nằm sau một tấm bình phong kiểu Nhật ở góc phòng. Sophie đã đổ nước nóng và giờ bắt đầu nguội. Tessa chui ra sau tấm bình phong, cởi đồ và thả mình vào bồn tắm. Nước nóng ngập đến vai khiến cô thấy ấm áp. Cô ngồi im một lúc lâu, để hơi nóng thấm vào những đốt xương lạnh buốt. Sau đó cô từ từ thả lỏng và nhắm mắt…
Kí ức về Will ùa tới. Will, trên căn gác, cách anh chạm vào tay cô. Cách anh hôn cô và đuổi cô đi.
Cô chui xuống nước như để trốn khỏi những kí ức đang cười nhạo mình, nhưng không thành công. Dìm chết bản thân chẳng giúp được gì, cô nghiêm nghị nhắc nhở mình. Nhưng nếu dìm chết Will… cô ngồi thẳng dậy, cầm lấy bánh xà phòng oải hương dặt ở cạnh bồn và chà lên tóc và da tới khi nước chuyển màu đen bị tro và bụi bẩn. Có lẽ cô không thể chà ý nghĩ về ai đó ra khỏi đầu mình, nhưng thử thì có chết ai?
Sophie đang đợi Tessa khi cô từ sau tấm bình phong bước ra. Một khay đựng bánh sandwich và trà đã sẵn sàng cho cô. Tessa đứng trước gương, để Sophie giúp mình mặc chiếc váy vàng điểm những đường vặn thừng sậm màu; nó hơi rối rắm hơn sở thích của Tessa, nhưng Jessamine quá thích mẫu váy này và nhất quyết bắt Tessa phải mặc. Mình không mặc được đồ màu vàng, nhưng nó quá hợp với một cô gái tóc nâu xỉn như bồ, cô nàng đã nói vậy đấy.
Cảm giác lược chải trên tóc khiến cô rất dễ chịu; nó khiến Tessa nhớ lại hồi còn bé, cô cũng được dì Harriet chải tóc cho. Cảm giác này quá dễ chịu nên khi Sophie cất tiếng, cô đã giật mình.
“Hôm qua cô có bắt cậu Herodale uống thuốc được không vậy?”
“Ồ tôi…” Tessa cố bình tĩnh nhưng đã quá muộn; màu đỏ đã nhuộm từ cổ lên mặt cô. “Anh ấy không muốn,” cuối cùng cô chống chế. “Nhưng cuối cùng tôi cũng thuyết phục được.”
“Tôi hiểu,” biểu hiện của Sophie không thay đổi, nhưng nhịp chải đầu cho Tessa gấp rút hơn. “Tôi biết đây không phải việc của tôi, nhưng…”
“Sophie, chị có thể nói mọi điều chị muốn với em.”
“Chỉ là… cậu chủ Will.” Sophie nói liến thoắng. “Cậu ấy không đáng cho cô quan tâm đâu. Không phải như thế này. Cậu ấy không đáng tin hay đáng cho cô dựa dẫm. Cậu ấy… cậu ấy không như cô nghĩ.”
Tessa đan tay đặt trong lòng. Cô thấy hơi mơ hồ. Chẳng nhẽ mọi chuyện đã tiến xa tới độ mọi người phải nhắc nhở cô ư? Nhưng dù sao có người cho cô tâm sự về anh cũng tốt. Cô có chút cảm giác như của người đói lả vớ được thức ăn. “Tôi không biết