“Jessamine! Jessamine, có chuyện gì thế? Nate đâu?”
Jessamine đang đứng ngoài phòng Nate. Nghe câu hỏi, cô nàng quay phắt lại nhìn Tessa đang vội vàng đi tới. Đôi mắt Jessamine vằn tia máu, rõ ràng đang cực kì tức tối. Những lọn tóc vàng xổ ra khỏi búi tóc thường rất gọn gàng. “Mình không biết,” cô nàng gắt. “Mình ngủ quên trên ghế cạnh giường và khi mình tỉnh dậy, anh ấy đã đi mất. Chỉ vậy thôi!” Cô nàng nheo mắt. “Ôi trời, trông cậu ghê quá!”
Tessa liếc nhìn mình. Cô không buồn mặc váy phồng hay thậm chí đi giày. Cô chỉ mặc váy vào và xỏ đôi giày mềm. Tóc cô thả dài xuống vai và cô tưởng tượng mình hẳn phải giống bà điên mà ông Rochester giữ trên gác mái trong Jane Eyre. “Ờ, Nate không thể đi xa được khi ốm như thế,” Tessa nói. “Không ai tìm anh ấy sao?”
Jess giơ hai tay. “Thật lòng mà nói, Jessamine…” Cô ngừng lại và quay đi. “Thôi, mình cũng đi tìm đây. Bồ có thể ở lại nếu muốn.”
“Ờ.” Jessamine quay đầu đi khi Tessa đi theo hành lang mà đầu óc cứ quay cuồng. Nate có thể đi đâu chứ? Anh bị sốt và mê sảng sao? Anh đã ra khỏi giường mà không biết mình ở đâu và bắt đầu đi tìm cô sao? Ý nghĩ đó khiến tim cô đau nhói. Học Viện là một mê cung, cô nghĩ đi rẽ vào hết hành lang này tới hành lang khác. Giờ cô cũng chỉ mang máng nhớ đường trong đây, vậy Nate làm sao có thể…
“Chị Gray?”
Tessa quay lại và thấy Thomas đi ra từ một cánh cửa. Cậu mặc áo sơ mi cộc tay, mái tóc rối bù như thường lệ, đôi mắt nâu nghiêm túc. Cô đứng im. Ôi Chúa ơi, tin xấu rồi. “Ừ?”
“Em đã tìm thấy anh trai chị,” Thomas nói khiến Tessa kinh ngạc.
“Thật sao? Nhưng anh ấy ở đâu?”
“Trong phòng khách. Anh ấy trốn sau rèm.” Thomas vội nói với vẻ cừu non vô tội. “Ngay khi nhìn thấy em, anh ấy phát cuồng lên, cứ liên mồm gào thét không thôi. Anh ấy cố lao qua em. Suýt nữa em phải đánh ngất anh ấy đấy…” Thấy vẻ bối rối của Tessa, Thomas ngừng lại và hắng giọng. “Em muốn nói có lẽ em đã làm anh ấy hoảng.”
Tessa che miệng. “Ôi trời. Nhưng anh ấy ổn chứ?”
Có vẻ Thomas không biết nhìn đi đâu. Cậu ngại vì đã tìm thấy Nate trốn sau tấm rèm của Charlotte, Tessa nghĩ, và cô thấy phẫn nộ thay cho Nate. Anh trai cô không phải Thợ Săn Bóng Tối; anh ấy không phải lớn lên cùng việc giết chóc và liều mạng. Tất nhiên anh ấy sợ rồi. Và có lẽ anh ấy đang bị sốt tới gặp ảo giác. “Chị nên vào gặp anh ấy. Chỉ chị thôi, hiểu chứ? Chị nghĩ anh ấy cần thấy một gương mặt quen thuộc.”
Thomas có vẻ an tâm. “Vâng. Và em sẽ đợi ngoài này. Chị cứ báo khi muốn gọi những người khác tới.”
Tessa gật đầu và đi qua Thomas để mở cửa. Phòng khách tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh chiều tà lọt qua những ô cửa trên cao. Trong bóng tối, những bộ sofa và ghế tựa nằm rải rác trông như những con quái thú lưng gù. Nate ngồi trên chiếc ghế tựa lớn cạnh lò sưởi. Anh vẫn mặc bộ đồ dính máu như khi ở bữa tiệc của de Quincey. Anh để chân trần. Anh ngồi chống khuỷu tay lên đầu gối và úp mặt vào tay. Anh trông thật thảm hại.
“Nate ơi?” Tessa nhẹ nhàng gọi.
Nghe tới đó anh ngước lên - và đứng bật dậy với vẻ hạnh phúc ngờ ngợ hiện trên gương mặt. “Tessie!”
Tessa khẽ reo lên và chạy tới ôm chặt lấy anh. Cô nghe anh khẽ rên đau nhưng anh vẫn ôm lấy cô một lúc. Trong khoảnh khắc ấy, Tessa như được trở lại căn bếp nhỏ của dì ở New York, với mùi thức ăn xung quanh và tiếng cười lảnh lót của dì khi dì cau mày nhìn anh em họ vì tội gây náo động.
Nate đẩy cô ra và nhìn. “Chúa ơi, Tessie, em khác quá…”
Cô rùng mình. “Ý anh là sao?”
Anh vô thức vỗ má cô. “Chín chắn hơn,” anh nói. “Gầy hơn. Hồi anh rời New York, em vẫn là một cô bé mặt tròn xoe, đúng không? Hay anh nhớ nhầm nhỉ?”
Tessa trấn an rằng cô vẫn là cô em gái nhỏ anh luôn biết, nhưng đầu óc cô chỉ phần nào chú tâm vào câu hỏi của anh. Cô không thể không lo lắng nhìn anh; anh không còn xám xịt như trước nhưng vẫn khá xanh, những vết bầm để lại những vệt xanh, đen và vàng trên mặt và cổ anh. “Nate à…”
“Không tệ như em thấy đâu,” anh nói khi thấy vẻ lo lắng của cô.
“Không, tệ lắm. Anh nên nằm trên giường nghỉ ngơi. Anh làm gì ở đây vậy?”
“Anh cố tìm em. Anh biết em ở đây. Anh thấy em trước khi lão khốn đầu trọc không có mắt làm gì anh. Anh đoán họ cũng giam em. Anh đang tìm cách đưa chúng ta thoát ra ngoài.”
“Giam? Nate, không phải vậy đâu.” Cô lắc đầu. “Chúng ta an toàn mà.”
Anh nheo mắt nhìn cô. “Đây là Học Viện, đúng chứ? Anh đã được nghe cảnh báo về chốn này. De Quincey bảo nơi này được điều hành bởi một lũ điên, lũ quái vật tự xưng là Nephilim. Hắn nói chúng giam giữ những linh hồn đáng thương trong những cái hộp và mặc cho họ gào thét…”
“Cái gì, Pyxis á? Nate, nó giữ chút năng lượng quỷ, chứ không phải linh hồn con người! Nó hoàn toàn vô hại. Nếu anh không tin em, lát nữa em sẽ cho anh xem nó trong kho vũ khí.”
Nate vẫn không bớt