Phải mất rất lâu Jem mới nối lại xong bộ cương ngựa và tới khi anh đi qua cổng Học Viện và thắng con Xanthos lại ở chân thềm thì mặt trăng đã lên quá cao.
Balios đang tự do ở đó và có vẻ kiệt sức. Will hẳn đã phi như điên dại, Jem nghĩ, nhưng ít nhất cậu ấy cũng đến nơi an toàn. Điều này cho anh chút an tâm sau khi hoảng hốt thấy cánh cửa Học Viện mở rộng. Nó cho anh cảm giác khó chịu như khi nhìn một khuôn mặt thiếu mắt hay bầu trời không có sao. Nó đơn giản là không nên như vậy.
Jem cất giọng. “Will?” anh gọi. “Will, bồ nghe thấy tôi không?” Khi không có tiếng đáp, anh nhảy xuống khỏi ghế xà ích và kéo cây gậy xuống theo. Anh hơi tì lên đó. Cổ tay anh bắt đầu đau khiến anh lo lắng.
Khi tác dụng của bột quỷ tan đi, anh thường thấy các khớp xương từ từ ê buốt tới khi toàn cơ thể nóng như bị thiêu. Nhưng giờ anh không thể chịu được cơn đau đó. Anh còn phải nghĩ tới Will và Tessa. Anh không thể quên hình ảnh cô trền thềm, nhìn anh trong khi anh nói những từ cổ xưa đó. Cô có vẻ rất lo, và ý nghĩ rằng cô có thể đang lo cho anh khiến một niềm vui bất chợt dâng lên trong anh.
Anh quay người định bước lên thềm và dừng lại. Ai đó đang bước xuống. Không phải một người - mà là một đám đông. Họ đứng ngược với ánh sáng Học Viện, và anh đứng chớp mắt nhìn họ một lúc mà chỉ thấy những bóng đen. Một vài có vẻ bị tật.
“Jem!” Một giọng quen thuộc buồn bã vang lên.
Jessamine.
Kích động, Jem vội chạy lên thềm rồi dừng lại. Trước mặt anh là Nathaniel Gray với cái áo rách lốm đốm máu. Đầu anh ta quấn băng đẫm máu ở thái dương bên phải. Anh ta có vẻ buồn bã.
“Jem!” Jessamine hét lên. “Nate nói dối. Hắn cùng phe với Mortmain - Mortmain là Ông Chủ, chứ không phải de Quincey…”
Nathaniel quát lên với người máy đằng sau. “Bịt mồm nó lại.” Cánh tay kim loại của nó ôm chặt Jessamine, khiến cô nàng im lặng, gương mặt trắng bệch vì đau đớn. Cô nàng đảo mắt về phía người máy bên phải Nathaniel. Jem nhìn theo và thấy nó đang cầm cái hộp Pyxis bằng vàng trong tay.
Thấy vẻ mặt anh, Nate cười. “Không một sinh vật nào, trừ Thợ Săn Bóng Tối có thể chạm vào nó,” anh ta nói. “Nhưng người máy không được coi là sinh vật.”
“Đây là mục đích của toàn bộ chuyện này sao?” Jem sửng sốt. “Pyxis? Anh dùng nó làm gì chứ?”
“Chủ nhân của tôi cần năng lượng quỷ và ngài sẽ có nó,” Nate long trọng tuyên bố. “Và ngài sẽ không thể quên tôi đã dâng nó cho ngài.”
Jem lắc đầu. “Vậy rồi ông ta sẽ cho anh cái gì nào? Anh phản bội em mình để đổi lấy cái gì? Ba mươi đồng bạc chăng?”
Nate cau có và trong một lát, Jem nghĩ anh có thể nhìn qua cái mặt nạ đẹp mã để thấy cái thật sự ẩn bên dưới - gì đó hiểm ác và ghê tởm khiến Jem muốn tránh xa. “Thứ đó,” anh ta nói, “không phải em gái tôi.”
“Thật không khó để tin,” Jem chẳng thèm giấu sự căm ghét, “rằng anh và Tessa chẳng có chung lấy một giọt máu nào, đúng ko ? Cô ấy tốt hơn anh rất nhiều.”
Nathaniel nheo mắt. “Nó chẳng liên quan tới tôi. Nó thuộc về Mortmain.”
“Tôi không biết Mortmain hứa gì với anh,” Jem nói, “nhưng tôi có thể thề nếu anh làm hại Jessamine hay Sophie - và nếu anh dám mang Pyxis đi - Clave sẽ săn lùng và giết anh.”
Nathaniel chậm rãi lắc đầu. “Cậu không hiểu đâu,” anh ta nói. “Không một nephilim nào hiểu được. Các cậu chỉ có thể giữ mạng cho tôi là cùng. Nhưng Ông Chủ sẽ cho tôi cuộc sống vĩnh cửu.” Anh ta quay sang người máy bên trái đang cầm hộp Pyxis. “Giết hắn,” anh ta nói.
Người máy lao tới. Nó nhanh hơn đám người máy Jem đã gặp trên cầu Blackfriars. Anh chỉ kịp bấm cho