Gương mặt Mortmain không còn chút sắc huyết. “Cô làm gì thế?” ông ta sải bước tới.
Tessa ấn dao vào ngực. Cảm giác đau đột ngột tới, máu ứa ra ngực áo. “Không được tới gần.”
Mortmain dừng lại, gương mặt cau có. “Sao cô nghĩ tôi quan tâm tới sự sống chết của cô hả cô Gray?”
“Vì ông tạo ra tôi,” Tessa nói. “Dù vì lí do gì, ông cũng muốn tôi sống. Ông quan tâm đến tôi nên không muốn Chị Em Hắc Ám khiến tôi chịu thương tật vĩnh viễn. Ông nghĩ tôi cực kì quan trọng với ông. Nhưng cái ông cần không phải bản thân tôi mà là quyền năng của tôi.” Cô cảm thấy dòng máu nóng ấm đang chảy xuống nhưng cái đau chẳng là gì so với cảm giác thỏa mãn được nhìn thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt Mortmain.
Ông ta nghiến răng nói. “Cô muốn gì?”
“Không. Là ông muốn gì mới đúng. Nói đi. Nói vì sao ông tạo ra tôi. Bố mẹ đẻ của tôi là ai. Mẹ tôi có phải mẹ đẻ không? Còn bố tôi, bố tôi nữa?”
Mortmain cười khốn khổ. “Cô hỏi sai rồi, cô Gray.”
“Tôi là gì… tôi là gì, và Nate chỉ là người sao? Vì sao anh ấy không giống tôi?”
“Nathaniel chỉ có chung nửa dòng máu với cô thôi. Cậu ta chỉ là người, mà cũng chẳng làm người cho ra hồn. Cô không phải thương hại cậu ta.”
“Vậy…” Tessa dừng lại. Tim cô đang đập thình thịch. “Mẹ tôi không thể là quỷ được,” cô bình tĩnh nói. “Hay một sinh vật siêu nhiên nào đó vì dì Harriet là em gái mẹ, mà dì hoàn toàn bình thường. Vậy phải là bố tôi. Bố tôi là quỷ sao?”
Mortmain cười dị hợm. “Bỏ dao xuống và tôi sẽ cho cô đáp án. Có lẽ chúng ta nên triệu hồi cái thứ là bố cô, nếu cô muốn gặp hắn đến vậy… hay tôi nên gọi là ‘nó’ nhỉ?”
“Vậy tôi là pháp sư,” Tessa nói. Cổ họng cô nghẹn lại. “Ý ông là thế.”
Đôi mắt Mortmain tràn ngập sự khinh miệt. “Nếu cô đã muốn,” ông ta nói, “cô gọi mình thế cũng được.”
Tessa nghe thấy giọng nói trong trẻo của Magnus Bane trong đầu: Ồ, em là pháp sư. Tin tôi đi.
“Tôi không tin,” Tessa nói. “Mẹ tôi, bà ấy sẽ không bao giờ làm chuyện đó… với quỷ.”
“Bà ấy đâu có biết.” Mortmain có vẻ thương hại. “Không hề biết mình đã phản bội bố cô.”
Bụng dạ Tessa cồn cào. Cô đã từng nghĩ tới nhưng được nghe lại là hoàn toàn khác. “Nếu người tôi tưởng là bố tôi hóa ra không phải và bố đẻ của tôi là quỷ,” cô nói, “vậy vì sao tôi không có dấu ấn của pháp sư?”
Ánh mắt Mortmain ánh lên ác ý. “Qủa vậy, sao cô lại không có nhỉ? Có lẽ vì mẹ cô không biết bà ấy là gì, cũng như cô vậy.”
“Ý ông là gì? Mẹ tôi là người!”
Mortmain lắc đầu. “Cô Gray, cô tiếp tục hỏi sai rồi. Cô phải biết tôi phải lên kế hoạch rất nhiều chuyện để cô có mặt trên đời. Kế hoạch thậm chí còn bắt đầu trước khi có tôi - tôi chỉ tiếp tục nó, vì biết tôi sắp được chứng kiến sự ra đời của một tạo vật độc nhất vô nhị. Một thứ độc nhất vô nhị thuộc về tôi. Tôi biết một ngày nào đó tôi sẽ kết hôn với cô, và cô sẽ mãi mãi là của tôi.”
Tessa hoảng sợ nhìn ông ta. “Nhưng vì sao? Ông không yêu tôi. Ông không biết tôi. Ông còn chẳng biết tôi trông ra sao! Tôi có thể trông xấu xí!”
“Chẳng sao hết. Cô xấu hay đẹp là chuyện của cô. Gương mặt cô đeo bây giờ chỉ là một trong hàng ngàn khuôn mặt mà thôi. Khi nào cô mới biết chẳng có Tessa Gray nào là thật hết?”
“Cút,” Tessa nói.
Mortmain chăm chú nhìn cô. “Cô vừa nói gì với tôi?”
“Cút.