Mộ Thanh Khê không còn xem y là cháu của chính mình nữa, lời nói ra đều là Thượng Thiên thiếu chủ, làm cho cõi lòng Thượng Thiên Thiếu Khanh tan nát. Y ở bên cạnh Bách Phệ Thôn, cũng chưa từng cùng Bách Phệ Thôn thật sự lên giường. Cho đến cuối cùng y là người đã nói cho Bách Phệ Thôn biết được Tề Xuân Thụy cùng Mộ Thanh Khê gian díu, khiến cho Mộ Thanh Khê chết không toàn thây.
Sau khi Mộ Thanh Khê chết rồi, y dốc lòng tu luyện, cuối cùng phi thăng. Sau khi phi thăng lại không ngừng cố gắng, đạp đổ từng người một đi lên vị trí Đế quân, nắm trong tay vận mệnh của thế gian, nghịch chuyển thời không. Y đem linh hồn của Mộ Thanh Khê nhốt vào thời điểm lựa chọn đến Cửu Dương phái kia, y chỉ mong người này một lần chọn ở lại không đi thì sẽ không hận nữa. Chỉ là càng chờ càng thấy hận, hận người này cố chấp vọng tưởng, hận người này không bao giờ yêu y.
Cho đến cuối cùng khi Mộ Thanh Khê lựa chọn không đi thì y đã không còn mong muốn nữa, y muốn người này vĩnh viễn chỉ có một kết cục, y xâm nhập vào thức hải của Mộ Thanh Khê, ép buột phải đi đúng một con đường chết không toàn thây.
Chỉ là không biết vì điều gì khi kiếp này đến, có một lực lượng vô hình ngăn chặn y xâm nhập thức hải của Mộ Thanh Khê. Y dùng hết mọi khả năng xâm nhập một lần cuối nói ra câu nói kia.
"Ta cho ngươi kiếp này tự tung tự tác, muốn làm cái gì, muốn nghĩ cái gì đều không can hệ. Nhưng Mộ Thanh Khê ngươi nhớ cho rõ, ngươi chỉ có một kiếp này, hoặc là phi thăng thành tiên, hưởng thọ trường tồn. Hoặc là hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi."
Nếu Mộ Thanh Khê phi thăng thành tiên, người dưới sự sai sử của y, còn có thể không yêu y được sao?
Chỉ là Thượng Thiên Thiếu Khanh ngàn vạn lần không ngờ tới lần này Mộ Thanh Khê trọng sinh, thế gian đã thay đổi. Không còn nữ nhân. Mà đệ tử của Mộ Thanh Khê cũng không còn là Bách Phệ Thôn mà là một người khác, là Lang Nha nhưng lại không phải. Cái tên này quá lạ lẫm, làm y chú ý, cuối cùng lựa chọn nếm thử tư vị của lô đỉnh mà Mộ Thanh Khê đã chọn.
Sau này chuyện gì xảy ra, ai cũng đều biết.
\- Thượng Thiên Thiếu Khanh, Mộ Thanh Khê là thúc phụ của ngươi, ngươi nhẫn tâm như vậy!
\- Tâm ta vốn đong đầy tình thương, chỉ vì Mộ Thanh Khê. Đã cạn rồi.
Y lại nói.
\- Các ngươi có trách ta cũng vô dụng, các ngươi không đánh lại ta.
Dứt lời, y giơ tay lên từ từ bóp lại. Mộ Thanh Khê nằm dưới đất bắt đầu ôm ngực, thống khổ vô cùng, trên trán ướt một tầng mồ hôi.
\- Mộ Thanh Khê, ta đã cho ngươi lựa chọn nhưng chính ngươi đã chọn cái chết. Ta cũng hết cách.
\- Thượng Thiên Thiếu Khanh, ngươi