Tô Thủy Nguyệt ngồi trên ghế lớn, ghế dài chứa đủ bốn năm người. Nói là ngồi nhưng thực chất là một tay chống lên thành ghế, một chân vắt lên chân còn lại, chán nản nhìn xuống dưới. Hắn lúc này là chưởng môn của Cửu Dương phái, Mộ Thanh Khê ra đi, hắn là đệ tử trước kia của y cho nên ngồi lên vị trí này cũng không có gì là lạ. Bách Phệ Thôn ngồi bên cạnh, nghiêm chỉnh đọc bảng danh sách những người sẽ tham dự đại hội bái sư ba năm một lần của Cửu Dương phái.
Hắn ngáp một cái.
\- Cao Hàn, mọi thứ chuẩn bị đến đâu rồi?
\- Đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ có...
\- Chuyện gì?
\- Diễm thiếu gia đã nửa năm chưa trở về, thông tri cũng không nhận được hồi âm.
\- Không phải lo, vài ngày nữa Mộ Thanh Khê sẽ đến đây bái sư, nó sẽ về thôi.
Kể từ khi Mộ Thanh Khê chết đi, Mộ Diễm vẫn luôn không tha thứ cho hắn. Cho dù hắn không phải là người trực tiếp lấy mạng Mộ Thanh Khê, nhưng một chưởng kia đã kết nên hận ý sâu đậm. Mộ Diễm đặc biệt yêu quý phụ thân đã đồng cam cộng khổ trong suốt bốn trăm năm, hiện tại vị trí của hắn trong lòng y so với y đối với Mộ Thanh Khê thì một phần mười cũng không bằng.
Hắn nhìn một lượt chúng đệ tử Cửu Dương phái, những đệ tử mà Mộ Thanh Khê sát nhập từ các môn phái khác đã được hắn lọc ra, thuần đệ tử Cửu Dương cũng không còn lại mấy người. Qua ba đợt tuyển chọn cũng đã có thêm không ít nhưng so với bốn trăm năm trước vẫn là kém xa. Việc tuyển chọn đầu vào và kiểm nghiệm linh căn do Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương đảm nhiệm.
Cửu Dương phái hiện tại chia làm mười hai phong, mỗi một nam nhân hắn mang bên mình mỗi người một phong còn chính hắn vẫn ở tại Thư Uyển Phong của Mộ Thanh Khê trước kia. Bọn họ lúc tuyển chọn đệ tử vừa mắt người nào liền đến chọn, cũng không tránh khỏi có tranh chấp, nói là tranh chấp đệ tử nhưng thật ra không khác gì tranh sủng. Lúc đầu còn nói là đệ tử này của ta, đệ tử này ta chọn trước, về sau lại thành "Thủy Nguyệt là của ta" "Đêm nay Thủy Nguyệt đến phòng ta"... Thật làm hắn đau đầu muốn chết. Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao lúc hắn xem phim cung đấu cảm thấy hậu cung của hoàng thượng quá phiền phức, hiện tại rơi vào cảnh này lại thấy không phải phiền phức tầm thường nữa mà là muốn trốn đi đâu cho khỏi nhìn thấy hậu cung này cho rồi.
Bỗng nhiên từ đại điện hai đứa nhỏ tầm tám, chín tuổi chạy tới, bộ dạng gấp gáp.
\-