Không biết là qua bao nhiêu ngày cho đến khi Cao Hàn thả Thẩm Vân Nhi ra thì Thư Uyển Phong lại xuất hiện thêm một người, là Tề Xuân Thụy. Thẩm Vân Nhi giống như đã chết trong lòng, nếu là Tô Thủy Nguyệt hắn còn có thể miễn cưỡng giành giật nhưng với Tề Xuân Thụy thì hắn không có khả năng. Nếu hắn có thai con của Mộ Thanh Khê thì tốt rồi, nghĩ vậy càng hận Cao Hàn, từ lần đó cũng không đến tìm y nữa, cật lực trốn tránh, nếu lỡ bắt gặp cũng là muốn một kiếm đâm chết y.
Nhưng mà sự tình như vậy chỉ xảy ra cho đến tháng thứ năm khi Cao Hàn phát hiện ra Thẩm Vân Nhi không luyện tập mà lại ngồi dựa vào gốc cây mà ngủ, ngủ mê man không hề hay biết có người đang đến gần. Cao Hàn cứ vậy ngồi đó nhìn Thẩm Vân Nhi cho đến khi hắn thức dậy đã là nữa ngày trôi qua, hắn vừa nhìn thấy y liền giương kiếm đánh tới. Cao Hàn chỉ tránh chứ không đánh trả, chỉ là sau vài đường kiếm Thẩm Vân Nhi liền chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc, hai mắt đỏ lên giống như muốn khóc.
\- Ngươi làm sao?
\- Không cần ngươi lo! Ta không muốn đánh nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!
Thẩm Vân Nhi quay lưng muốn đi nhưng tay đã bị bắt lấy, Cao Hàn để ngón tay lên mạch cổ tay hắn làm hắn hoảng hốt giật tay lại. Nhưng mà Cao Hàn y thuật đặc biệt tốt vừa bắt liền biết xảy ra chuyện gì, Thẩm Vân Nhi mang thai, vậy là lần đó của y đã có kết quả.
\- Vân Nhi, đừng đi. Ngươi cũng đã biết rồi có đúng không?
\- Ta biết cái gì, ta không biết gì hết.
\- Ngươi có thai con của ta rồi.
Thẩm Vân Nhi ngưng lại một lúc lâu, hắn nhìn Cao Hàn, cúi mặt, rồi lại nhìn, hai tay đấm thình thịch lên ngực y.
\- Còn không phải do ngươi hạ thuốc ta, đều tại ngươi, đều tại ngươi cả!
\- Tại ta. Giữ lại, đừng bỏ nó có được không?
Cao Hàn nắm lấy bàn tay Thẩm Vân Nhi vẫn đang không ngừng đập lên ngực chính mình, giọng nói vừa nỉ non vừa yêu thương. Thẩm Vân Nhi hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng tràn ra ngoài.
\- Ta làm sao có thể bỏ, nó