Nhóm người Bách Phệ Thôn lại tiếp tục trên đường trở về gặp qua vô số tu sĩ Cửu Dương phái không ngừng làm loạn. Mộ Thanh Khê này đúng thật là không xem ai ra gì, được nước làm tới. Nhưng mà thực lực của y quá mạnh lại còn thu thập vô số tu sĩ của các môn phái khác quy hàng về dưới trướng cho nên đã mạnh lại càng như hổ mọc thêm cánh. Cho dù các môn phái khác có nhìn chướng mắt cũng không dám manh động vì lo sợ một kết cục không khác gì Âu Dương gia trang.
\- Là Tô Thủy Nguyệt, bắt hắn về cho chưởng môn. Thuần âm chi thể của hắn giúp ích rất nhiều trong việc chữa thương.
Tô Thủy Nguyệt giật mình quay đầu lại thì trước mắt đã xuất hiện trên dưới mười người, đều là tu sĩ cảnh giới cao, Bách Phệ Thôn và Âu Dương Quế Chi chật vật đối phó cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh cùng năm tên, Tuyết Sư một mình đối phó ba tên. Tuyết Như Lan thì không có kỹ năng công kích chỉ có thể hỗ trợ ba người bọn họ, mà Tô Thủy Nguyệt thì lại không giúp ích được gì, hắn lúc này có thể thuấn di chạy đi nhưng lại không thể bỏ bốn người bọn họ ở lại.
Tô Thủy Nguyệt được bảo hộ ở giữa không một kẻ hở, hắn thật sự rất muốn nói bọn họ mau mau chạy đi nhưng chỉ cần mở miệng ra thì cát bụi lại bay đầy miệng. Long tranh hổ đấu làm cho một vùng trời dấy lên cát bụi mịt mù, cây cối cũng bị đánh ngã. Chỉ là sức lực của bọn người Tô Thủy Nguyệt quá mỏng chưa đến một canh giờ đã gần như hết sức lực mà đám người Cửu Dương phái lại còn triệu tập thêm người.
\- A.. Hự.!
Âu Dương Quế Chi bị đánh bay đầu tiên, y phục màu trắng từ lúc nào đã ướt đẫm máu đỏ, Bách Phệ Thôn còn đang chất vật chống đỡ thì lỗ hổng của Âu Dương Quế Chi đã làm cho đám tu sĩ Cửu Dương phái bắt được cơ hội, nhanh như chớp bắt lấy Tô Thủy Nguyệt.
\- Thủy Nguyệt!
Bách Phệ Thôn lao lên đoạt lại liền bị bốn tên tu sĩ chưởng khí bay ngược trở lại, Tuyết Sư đang ở thế thượng phong bị phân tâm liền bị đánh trọng thương.
\- Đừng đánh nữa, đừng đánh họ nữa! Ta sẽ đi theo các ngươi.
Tô Thủy Nguyệt đưa ra điều kiện giống như van xin.
\- Tốt!
Tên tu sĩ đang bắt giữ Tô Thủy Nguyệt chỉ nói một câu rồi phất tay ngự kiếm rời đi, đám người còn lại cũng từ từ bay theo. Tô Thủy Nguyệt nhìn xuống là ánh mắt bất lực của Bách Phệ Thôn nhìn hắn, y có lẽ nghĩ chính mình quá vô dụng hết lần này đến lần khác nhìn người đang ở trong tay mình bị bắt đi lại không thể