Tô Thủy Nguyệt bất giác run lên, câu nói này của Mộ Thanh Khê làm cho hắn nhớ ra tình cảnh hỗn loạn ngày hôm đó ở Âu Dương gia trang, trong khoảng thời gian ngắn y đã giết chết hai người, còn có Tiểu Hắc. Hắn ngước mặt lên nhìn, Mộ Thanh Khê không bày ra biểu cảm gì, y luôn lạnh lùng như vậy, như một tảng băng không gì có thể làm y tan chảy.
\- Ngươi đã không còn là Mộ Thanh Khê ngày trước nữa, Mộ Thanh Khê sư phụ của ta sẽ không độc ác như ngươi!
Mộ Thanh Khê không nói không rằng chỉ nhìn hắn một cái rồi quay mặt đi, y hai tay cởi bỏ thắt lưng giải thoát đại điểu đã sớm ngẩng cao đầu. Tô Thủy Nguyệt cúi mặt xuống không nhìn, lần đó cũng là tại nơi này, lần đầu tiên hắn cùng với Mộ Thanh Khê làm loại chuyện đó, bị y lừa vào tròng nhưng vẫn can tâm tình nguyện không oán thán. Còn bây giờ nếu bảo hắn làm tình với người đã giết chết một người ở trong lòng hắn, hắn có thể sao?
\- Có muốn ta nhắc lại câu vừa rồi thêm một lần nữa hay không?
Tô Thủy Nguyệt hai tay bấu chặt đùi, y phục cũng bị vò cho nhăn nhúm. Mộ Thanh Khê thật sự đã thành công trong việc cảnh cáo Tô Thủy Nguyệt, làm hắn cho dù muốn hay không muốn cũng phải làm theo ý của y. Hắn từ từ bò lại, Mộ Thanh Khê ngồi trên một phiến đá cao hơn hắn cũng đến sáu, bảy tất, khi hắn cúi xuống một chút liền vừa vặn nhìn thấy thú tính to đen dữ tợn của y chĩa thẳng vào mặt chính mình. Hắn nuốt nước miếng một cái, đã lâu rồi không có cùng với Mộ Thanh Khê làm qua, nhưng kích cỡ của y vẫn làm hắn có chút hấp thu không nổi.
Tô Thủy Nguyệt hai tay run run giữ lấy đại côn của Mộ Thanh Khê, độ ấm nóng lan tỏa khắp bàn tay hắn. Tuy đã cùng y làm qua vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn tự tay nắm lấy thứ này của y, cũng là lần đâu tiên hắn tình nguyện ngậm vào miệng thứ to lớn này. Tô Thủy Nguyệt há to miệng cố nhét đại điểu to lớn của Mộ Thanh Khê vào trong, đỉnh đầu to như một cái trứng ngỗng lớn tràn đầy trong miệng hắn, chẳng mấy chốc đã trôi tụt xuống tật cổ họng làm hắn không tránh khỏi có chút muốn nôn.
\- Ha..
Tô Thủy Nguyệt lắng nghe tiếng than thở phía trên, âm thanh trần tục này của Mộ Thanh Khê hắn cũng đã lâu rồi chưa được nghe, nhưng cũng chẳng muốn nghe. Vậy mà chẳng hiểu sao lồng ngực hắn lại đập liền hồi, tiếng thình thịch làm hắn càng thêm hồi hộp. Hắn rõ ràng đã không còn yêu Mộ Thanh Khê nữa, hắn rõ ràng hận Mộ Thanh Khê, hận y hết lần này đến lần khác đùa bỡn tình cảm của hắn, hận y độc ác vô nhân tính giết chết con của hắn, hận y tàn nhẫn giết chết Tiểu Hắc. Nhưng không tránh được lại rơi vào tay y một lần nữa, lại thêm một lần bị y tùy ý vò nén trong lòng bàn tay.
\- Đám người đó dạy cho ngươi sao, mút cũng thật tốt.
Tô Thủy Nguyệt không biết là y đang khen hay là đang sỉ nhục hắn, cũng có thể là đang đay nghiến hắn không có liêm sỉ, ở dưới thân không biết bao nhiêu người rên rên rỉ rỉ. Hắn cũng không quan tâm, Mộ Thanh Khê nói gì làm gì cũng không phải là việc hắn có thể quan tâm, bây giờ chỉ có thể cố hết sức mà thôi. Tô Thủy Nguyệt dùng lực một chút, đẩy nhanh tốc độ phun ra nuốt vào, nước miếng ướt chảy xuống tận cổ, rơi vào y phục loang lổ vết ướt. Tiếng lép nhép kích thích phát ra càng làm hắn thêm xấu hổ, mà Cúc Hoa bí tịch bởi vì sự hồi hộp kích thích của hắn cũng đã tự động vận hành, dịch thủy thấm ướt một mảng quần ngứa ngáy đến không chịu nổi.
Mộ Thanh Khê bị mút đến sảng khoái, y phát ra tiếng rên khàn khàn trong cổ họng tận hưởng từng đợt bao bọc nơi khoang miệng ẩm ướt của Tô Thủy Nguyệt. Mà Tô Thủy Nguyệt lúc này miệng đã mỏi nhừ, Mộ Thanh Khê định lực cũng thật tốt đã qua đi nửa canh giờ vẫn chưa chịu xuất ra hại cho hai cánh môi của hắn sưng vù lên cả. Mãi cho đến khi hắn cảm nhận được đại điểu to lớn ở trong miệng co giật từng đợt, cổ họng bị lấp đầy bởi bạch trọc nóng bỏng làm cho hắn không chịu được mà ngay lập tức rời ra, ho lên sặc sụa.
\- Khụ.. Khụ! Ngươi... ra thì cũng nên nói trước!
\- Ta lại không thích nói trước.
Mộ Thanh Khê cúi người xuống, hai tay luồng qua nách Tô Thủy Nguyệt kéo hắn đứng dậy, hắn không phải là người thấp bé nhưng đứng trước một người đang ngồi trên bệ cao như y thì cũng không cao hơn bao nhiêu, đầu y ở ngay trước ngực áo hắn. Mộ Thanh Khê cởi bỏ thắt lưng hắn ra, cũng rất nhanh thoát xuống y phục trên người hắn cho đến khi chỉ còn lại quần dài. Tiểu kê Tô Thủy Nguyệt đã sớm cương làm cho đũng quần nhô lên như một túp lều, đỉnh đầu còn nhảy ra dịch nhờn làm ướt một mảng lớn.
\- Miệng nói không muốn cùng ta làm nhưng cơ thể thì lại rất thành thật.
Mộ Thanh Khê hai tay vòng ra sau lưng hắn, luồng vào trong lưng quần, hai bàn tay ở trên hai cánh mông hắn không ngừng xoa nén.
\- Ưm... a!
Tô Thủy Nguyệt hai tay bấu trên vai Mộ Thanh Khê, hai chân bị kích thích đến run lên đứng cũng không vững chỉ có thể dựa vào người y, hai khỏa thù d.u màu nâu sẫm cũng bị hôn tới hôn lui, cắn mút đến sưng đỏ.
\- Thanh Khê... A... ha!
Động tác trên tay Mộ Thanh Khê hơi dừng lại, nhưng Tô Thủy Nguyệt chưa kịp nhận ra thì y đã tiếp tục chen một ngón tay vào kẽ mông hắn, ở trên những nếp nhăn không ngừng đóng mở hô hấp mà chà xát.
\- Ưm... A.. Thanh Khê, ta ngứa... Thật ngứa!
Tô Thủy Nguyệt không còn ý thức được lời nói của chính mình