Hứa Giai Ninh vỗ về trái tim đang đập bang bang trong lồng ngực.
Mẹ kiếp.
Ánh mắt người này đáng sợ quá.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy.
Người đàn ông vẫn dựa vào tường, đầu gục xuống, hai mắt nhắm nghiền.
Hứa Giai Ninh quan sát một hồi đưa ra kết luận.
Người đàn ông này chính là Cố Tiêu – Mục tiêu nhiệm vụ của cô.
Tuy khuôn mặt anh ta lúc này vô cùng tiều tụy và bẩn thỉu, nhưng đúng là gương mặt của người đàn ông thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ gần đây của cô.
Không thể sai được.
Đã xác định được mục tiêu nhiệm vụ, Hứa Giai Ninh không chần chờ nữa, cô nhanh chóng đặt người nằm xuống.
Hứa Giai Ninh nhìn anh ta từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng đầy vết thương, cô do dự không biết nên xuống tay từ đâu.
Nhớ tới dị năng mới của mình, Hứa Giai Ninh sầu khổ.
Xem ra anh phải làm chuột bạch cho tôi thử dị năng rồi.
Hi vọng không chữa lợn lành thành lợn què.
Nghĩ vậy, Hứa Giai Ninh khẽ nâng bàn tay phải của Cố Tiêu lên, nhớ tới dữ liệu ban nãy Hệ thống truyền tải vào đầu mình, cô khép sát ngón trỏ và ngón giữa lại, chạm đầu ngón tay xuống cổ tay của anh.
Tia sáng trắng mềm mại, ấm áp từ đầu ngón tay Hứa Giai Ninh lại xuất hiện, nó trực tiếp thâm nhập vào da thịt trên cổ tay Cố Tiêu, đi vào từng ngõ ngách từ trên xuống dưới, kiểm tra tình trạng cơ thể anh.
Một lúc sau Hứa Giai Ninh thu tay về, tia sáng trên đầu ngón tay cũng biến mất.
Xem như đã biết được khái quát tất cả những vết thương trên cơ thể anh, Hứa Giai Ninh bắt đầu tiến hành chữa trị.
Đầu tiên là vết thương nặng nhất ở chân.
Hứa Giai Ninh lấy một con dao găm, một cây kéo, một chai cồn y tế và hộp găng tay cao su trong không gian.
Cô vệ sinh con dao rồi khẽ rạch gấu quần Cố Tiêu ra để lộ vết thương được quấn lộn xộn bằng băng vải.
Mảnh băng vải giờ phút này đã không nhìn nổi ra hình dáng, có lẽ đã quấn mấy ngày chưa được thay thuốc, băng bó lại, giờ phút này trên chân quả thực là một đống thảm hại.
Hứa Giai Ninh đeo găng tay cao su vào, nhẹ tay dùng kéo cắt băng vải đã cáu bẩn dính đầy máu khô và dịch mủ.
Bởi vì quấn quá lâu, băng vải thấm máu khô cóng lại dính sát vào vết thương cơ hồ lôi ra cả thịt thối.
Dường như cảm nhận được đau đớn, dù đã mất đi ý thức, Cố Tiêu vẫn hơi cau mày lại, mồ hôi lạnh ở hai bên thái dương vã ra như tắm.
Hứa Giai Ninh thấy vậy, lập tức cố gắng làm nhanh tay hơn, băng vải được tháo xuống lộ ra miệng vết thương đã sớm hôi thối, chảy đầy mủ vàng xen lẫn máu thịt.
Hứa Giai Ninh nhíu mày, đổ cồn y tế vào cho trôi đi lớp mủ vàng pha lẫn máu.
Sau đó cô cắn răng cầm dao găm cắt đi lớp thịt hôi thối xung quanh.
Sau khi vệ sinh xong miệng vết thương lộ ra máu thịt tươi mới, mơ hồ còn thấy cả xương trắng.
Hứa Giai Ninh nhìn mà tê da đầu.
Cô đè tay xuống cách miệng vết thương 2cm, ánh sáng trắng lại lập tức xuất hiện, miệng vết thương dùng tốc độ rất nhanh bắt đầu ngừng chảy máu, da thịt mọc ra, bắt đầu từ viền vết thương lan vào chính giữa cuối cùng hoàn toàn khép lại.
Hứa Giai Ninh kiên trì đợi đến khi miệng vết thương biến mất mới thu