Không biết qua bao lâu Hứa Giai Ninh nghe thấy tiếng động phát ra từ bên cạnh, cô thu lại tinh thần lực, chậm chãi mở mắt.
Hứa Giai Ninh quay đầu sang liền đối diện với một đôi mắt đen bóng, sâu thẳm.
Giờ phút này đôi mắt lạnh băng ấy đang nhìn chằm chằm cô.
Hứa Giai Ninh hơi ngẩn ra một chút, rồi thử lên tiếng hỏi:
“Anh thấy thế nào rồi?”
Cố Tiêu vẫn nhìn cô không chớp mắt, nghe câu hỏi của cô, hắn hơi cụp mắt, nghiêng đầu nhìn xuống cổ chân đã lành lặn không còn vết thương.
Lập tức đôi mắt lạnh lẽo, u ám mở to kinh ngạc.
Dường như không thể tin nổi Cố Tiêu khẽ nhúc nhích cổ chân, muốn ngồi dậy.
Hứa Giai Ninh còn nhớ ra mấy cái xương sườn bị gãy của hắn, không kịp suy nghĩ vội vàng lao lại đỡ lấy hắn.
“Anh còn đang gãy mấy cái xương sườn đấy, đừng có lộn xộn.”
Cố Tiêu kinh ngạc nhìn cô gái xa lạ đang đỡ lấy cơ thể mình, quên cả phản ứng đẩy cô ra.
Hắn cau chặt mày, cắn răng ra lệnh, giọng nói khản đặc như nuốt phải một nắm cát trong cổ họng.
“Đỡ tôi ngồi lên.”
Hứa Giai Ninh cũng không để ý lời nói mang ý tứ mệnh lệnh của hắn, cô ngoan ngoãn đỡ người dậy, để hắn dựa vào tường rồi buông ra.
Cố Tiêu ngẩng đầu nhìn Hứa Giai Ninh.
Đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc dài, xoăn nhẹ, màu nâu đậm được buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng, nước da trắng nõn, sạch sẽ, cô ấy sở hữu một đôi mắt màu nâu nhạt to tròn, cái mũi cao khéo léo và đôi môi đỏ mọng.
Cô mặc một bộ trang phục thể thao màu đen bó sát người, đi giày thể thao đế mềm.
Cả người toát ra vẻ hoạt bát, nhanh nhẹn…nhưng quá mức sạch sẽ, bình thản.
Thật sự không hề giống những người vừa trải qua khủng hoảng do mạt thế vừa bùng nổ.
Cô gái này rất kỳ lạ.
“Chân của tôi…là do cô chữa trị sao?” Cố Tiêu thử nhúc nhích chân, không hề cảm giác được đau đớn như lúc trước nữa.
Điều này quả thực quá mức kì lạ.
“Đúng vậy, là do tôi chữa trị.” Hứa Giai Ninh ngồi khoanh chân trên nệm thản nhiên thừa nhận.
“Vết thương của tôi rất nặng, cô làm thế nào…” Đây là điều khiến Cố Tiêu vô cùng tò mò muốn được lý giải.
Miệng vết thương trên chân hắn nặng như thế nào bản thân hắn vô cùng hiểu rõ, cô ấy làm cách nào có thể khiến nó giống như chưa từng bị thương như vậy được.
“Tôi sử dụng dị năng.” Hứa Giai Ninh vô cùng hào phóng trả lời, không hề có ý định giấu diếm.
“Dị năng?”
Cố Tiêu kinh ngạc lẩm bẩm danh từ xa lạ lần đầu nghe thấy này.
Thấy vẻ mờ mịt trong mắt hắn, Hứa Giai Ninh mới nhớ ra lúc này mạt thế mới bùng nổ được một tuần, theo tuyến thời gian trong tiểu thuyết khoảng hai, ba hôm nữa mới có một trận mưa thiên thạch sẽ rơi xuống trái đất, khiến cho khí hậu bắt đầu biến đổi.
Hàng loạt những người sống sót bắt đầu ngã xuống, họ đều bị sốt cao, sau đó nếu may mắn khỏi bệnh sẽ kích phát dị năng, còn xui xẻo ra thì sẽ biến thành tang thi, tất nhiên cũng có rất nhiều người không lên cơn sốt, họ sẽ không kích phát dị năng cũng chẳng biến thành tang thi.
Hứa Giai Ninh bắt đầu ảo não.
Thôi chết rồi, bây giờ biết giải thích thế nào đây.
Cô nhức đầu suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn cắn răng nói:
“Sau khi mạt thế sảy ra, không khí bị nhiễm năng lượng từ trường của trận mưa thiên thạch không rõ nguồn gốc, con người hít phải nguồn không khí này sẽ bị biến đổi, họ sẽ bị sốt cao, may mắn khỏi sẽ kích phát dị năng.”
Dừng lại một chút, Hứa Giai Ninh nói tiếp “Dị năng chính là một khối năng lượng trong cơ thể, có rất nhiều loại dị