Dùng xong bữa sáng, bốn người cùng nhau đi xuống dưới sảnh chung cư.
Đám người hôm qua đang tập chung ở sảnh ăn sáng, mỗi người đều bưng trên tay một bát cháo loãng.
Thấy bốn người xuất hiện, mọi người đều dừng động tác đồng loạt nhìn về phía họ.
Trần lão mang mấy gã đàn ông hôm qua đã chặn đường bọn họ đi tới..
“Cái đó…Thực xin lỗi vì hôm qua đã chặn đường các vị.” Một tên đàn ông trong đám đàn em nhìn Cố Tiêu ấp úng nói.
Cố Tiêu vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn hắn.
Vu Lâm thấy không khí xung quanh bắt đầu căng thẳng, đám trẻ con cũng vô thức sợ sệt nép vào lòng người lớn ko dám ăn nữa.
Y cười cười điều hòa không khí: “Được rồi.
Không phải hôm qua chúng tôi đã nói sẽ không tính toán nữa hay sao.
Không cần nhắc lại.”
Trần lão vội đón ý nói hùa, cảm tạ hắn rồi hỏi: “Các vị có muốn dùng chút cháo không?”
“Cảm ơn.
Chúng tôi đã ăn rồi.
Để mấy đứa nhỏ ăn no đi.” Vu Lâm gật đầu cười cảm tạ Trần lão.
“Các vị định bây giờ lên đường sao?” Trần lão thử hỏi.
“Đúng vậy.
Trần lão.
Hôm qua tôi đã nói với ông rồi.
Chúng tôi cũng bàn bạc với nhau, có thể mở đường cho các người, nhưng bản thân các người phải học cách chiến đấu.
Hơn nữa còn phải tự chuẩn bị phương tiện đi lại và vật tư ăn dọc đường.”
“Như thế thì khác gì bỏ mặc chúng tôi đâu, các người đã có năng lực như thế, vì cái gì không giúp đỡ và bảo vệ chúng tôi?” Thanh âm the thé của phụ nữ vang lên, cắt đứt lời định nói ra của Trần lão.
Khiến mọi người trong sảnh đều quay lại nhìn.
Cố Tiêu cũng quay sang, hóa ra là vợ của gã cầm đầu.
Hắn nhếch mép cười nhạo: “Vì cái gì chúng tôi phải bảo vệ các người?”
“Các người có sức mạnh như thế, không phải hôm qua còn cho chúng tôi rất nhiều đồ sao? đã cho được nhiều vậy chứng tỏ các người còn không ít thứ đâu, tận thế đến, tất cả mọi người đều khó khăn, không phải nên đùm bọc lẫn nhau sao?” Người phụ nữ như lẽ đương nhiên mà mở mồm chất vấn.
Hứa Giai Ninh cũng bị sự vô lý của bà ta chọc tức đến bật cười, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ tự cho mình là đúng, vẻ mặt vênh váo, hất cằm dương dương tự đắc.
“Đưa đồ cho các người, là thông cảm hoàn cảnh khó khăn của mấy người, muốn đám nhỏ được ăn một bữa no, đừng vin vào cái cớ đó mà bắt người khác phải phụ trách nuôi sống mấy người.
Bà đã gọi tôi một tiếng mẹ rồi sao? Nếu không vì cái gì muốn chúng tôi hết bảo vệ lại còn phải cung cấp đồ ăn thức uống cho bà?”
Vu Lâm nghe Hứa Giai Ninh đanh giọng đáp trả không nhịn được bật cười.
Hứa Giai Ninh quay đầu lại trợn mắt nhìn y, Vu Hiểu Lam đứng cạnh cũng giật giật gấu áo Vu Lâm lắc đầu cười nhẹ.
“Cô….Cô…” Người đàn bà quẫn bách đến xanh mặt chỉ tay vào Hứa Giai Ninh mãi không nói nên lời.
Vu Lâm đã xem đủ liền hắng giọng nói: “Cô ấy nói không sai.
Muốn được bảo vệ, muốn được cấp dưỡng thì chờ quân đội.
Chúng tôi không có nghĩa vụ phải bảo hộ các người, chẳng qua cùng đi một lộ trình nên tiện tay mở đường giúp mấy người thôi.”
Người đàn bà toan nói thêm gì thì bị Trần lão nãy giờ vẫn im lặng quát một tiếng: “Lý Vân, cô im miệng cho tôi.” Rồi ông ta quay sang hơi chắp tay với mấy người Hứa Giai Ninh: “Thực xin lỗi, phụ nữ vô tri, nói nói không biết suy nghĩ.
Khiến các vị chê cười rồi.”
Cố Tiêu và Vu Lâm trao đổi ánh mắt, ý vị thâm tường nhìn ông ta.
Nếu muốn ngăn cản, sao không lên tiếng ngay từ đầu, đợi người đàn bà đó cái gì muốn nói đều đã nói hết mới đứng ra can gián.
Quả thật rất có ý tứ.
Muốn thử bọn họ sao?
“Tôi biết.
Lời của một cá nhân, không đại biểu cho một tập thể.
Chúng tôi sẽ không xem là thật.” Cố Tiêu cười nhạt, gật đầu vơi ông ta.
“Hôm qua chúng tôi đã bàn bạc với nhau, quyết định thử sức một lần, tìm đường sống trong chỗ chết, biết đâu tai qua nạn khỏi, để lại hậu phúc về sau.
Các vị đồng ý đi trước mở đường, ông lão tôi đây thực sự không biết phải cảm tạ ân đức lớn lao này như thế nào.
Chúng tôi sẽ cố gắng không trở thành gánh nặng cho các vị.
Chỉ mong…”
Ông lão nói xong do dự nhìn Cố Tiêu và Vu Lâm.
“Chỉ mong trên đường nếu gặp phải tình huống khó giải quyết vẫn hi vọng các vị sẽ hạ mình tương trợ.
Già đây xin cảm ơn trước.”
Dứt lời, ông lão chắp tay cúi gập đầu vái bốn người.
Vu Lâm tiến lên đỡ ông lão dậy