Đoàn xe nối tiếp nhau tiến vào đường quốc lộ, từ khi mạt thế sảy ra bầu trời lúc nào cũng u ám, rõ ràng đã 10 giờ trưa lại ảm đạm như mới vừa tảng sáng.
Hứa Giai Ninh chăm chú nhìn con đường phía trước đề phòng tình huống bất ngờ sảy ra, rất may dù đã đi được gần hai tiếng nhưng ngoại trừ vài con tang thi đi lại trên đường thì bọn họ không hề gặp vấn đề nào khác.
Cố Tiêu tập chung tinh thần lái xe, đôi lúc liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại che miệng ngáp nhưng vẫn gắng ngượng mở to đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Hắn ôn nhu nói: “Tiểu Ninh, buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
“Không sao.” Hứa Giai Ninh lắc đầu.
“Anh phải tập chung lái xe, không thể quan sát được tình huống xung quanh, nếu gặp chuyện sẽ không kịp trở tay mất.”
Quả nhiên đi thêm một đoạn họ nhìn thấy hai chiếc xe ô tô đâm vào nhau chắn ngang trên đường.
Cố Tiêu bấm còi ra hiệu cho các xe sau rồi dừng lại.
Mấy người đàn ông cũng theo đó dừng xe rồi bước xuống.
“Gặp chướng ngại vật hả? để tôi huy động mọi người xuống đẩy hai chiếc xe đó ra.” Một người đàn ông nói xong toan quay đầu đi gọi người thì bị Cố Tiêu ngăn cản.
“Khoan đã.” Cố Tiêu thong thả lên tiếng.
"Không cần đâu.” Nói xong hắn quay sang vỗ vai Vu Lâm đứng cạnh.
“Nhờ cả vào anh rồi.”
Vu Lâm bật cười nhìn hắn, không nói gì tiến về phía trước nâng tay lên, lập tức một chiếc xe khẽ nhúc nhích rồi lùi về phía lề đường.
Vu Lâm lại tiếp tục điều khiển chiếc xe còn lại tránh khỏi đường quốc lộ rồi quay đầu với mọi người phía sau.
“Xong rồi.
Đi tiếp thôi.”
Cố Tiêu gật đầu, vỗ vai Vu Lâm một cái rồi đi về ghế lái.
“Dị năng hệ kim thật lợi hại nha.” Hứa Giai Ninh ngồi trong xe, hai mắt tỏa sáng nhìn một màn vừa rồi cảm thán.
“Tiểu Ninh.” Cố Tiêu không bày tỏ ý kiến gì với lời khen tặng vừa rồi của cô mà trực tiếp gọi người.
“Sao vậy?” Hứa Giai Ninh nghiêng đầu nhìn hắn.
“Vu Hiểu Lam không phải em gái ruột của Vu Lâm...!Hai người họ rất có thể là một đôi.”
Hứa Giai Ninh giật mình hỏi: “Thật hả? Làm sao anh biết được?”
“Chính Vu Lâm đã nói.
Hơn nữa ánh mắt anh ta nhìn Vu Hiểu Lam mang theo tình cảm nam nữ, không phải ánh mắt dành cho em gái.
Cho nên…” Cố Tiêu liếc mắt nhìn Hứa Giai Ninh.
“Cho nên sao?” Hứa Giai Ninh ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cho nên đừng nảy sinh tình cảm với anh ta.” Cố Tiêu mím môi, cuối cùng vẫn nói ra.1
Hứa Giai Ninh ngẩn người sau đó lập tức trợn mắt nhìn Cố Tiêu: “Con mắt nào của anh cảm thấy tôi sẽ nảy sinh tình cảm gì đó với y?”
Hừ.
Còn không phải do em rất để tâm tới hắn sao.
Cố Tiêu nghĩ thầm trong lòng.
Ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ, hắn cụp mắt khẽ nói: “Không có.
Tôi chỉ cảnh báo trước, tránh cho cô đặt tình cảm sai chỗ, phòng trước khỏi họa, không phải sao.”
Hứa Giai Ninh cạn lời nhìn hắn.
“À.
Hình như Vu Hiểu Lam mắc chứng bệnh nào đó…” Cố Tiêu sực nhớ tới chuyện ban sáng, hắn kể lại cho Hứa Giai Ninh nghe rồi dặn dò cô: “Lúc nào đó cô thử tìm cơ hội kiểm tra cơ thể cô ấy đi.”
“Anh...!tự dưng sao lại quan tâm tới cô ấy như vậy?” Hứa Giai Ninh đề phòng nhìn hắn.
“Vừa cảnh cáo tôi xong đã lập tức lao đầu vào?”
Cố Tiêu bất đắc dĩ liếc cô rồi thở dài: “Nghĩ lung tung cái gì vậy.
Tôi chỉ muốn dùng cô ấy để giữ Vu Lâm ở lại thôi.”
“A…Thì ra là vậy.” Hứa Giai Ninh giờ mới hiểu rõ ý đồ của hắn, gật đầu đáp ứng: “Được.
Tôi sẽ tìm cơ hội thử kiểm tra xem.”
Tới hơn mười hai giờ đoàn xe dừng lại ở một thôn trang nhỏ.
Cố Tiêu xách theo kiếm ra hiệu cho mấy người đàn ông đi theo mình thanh lý đám tang thi lảng vảng xung quanh, sau đó hộ tống mọi người vào nhà.
Hứa Giai Ninh đưa cho hắn một chai nước, nhìn mồ hôi chảy dài từ trên trán hắn xuống cằm, cô nhíu mày thò tay vào túi áo giả vờ tìm đồ thực chất lấy ra từ trong không gian một chiếc khăn tay đưa cho Cố Tiêu ra hiệu cho hắn lau mặt.
Cố Tiêu định vươn tay nhận sau đó không biết nghĩ gì lại hơi cúi đầu, khẽ nghiêng mặt về phía Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh trừng mắt với hắn, cũng không thèm so đo với người này, cầm khăn thay hắn lau mồ hôi trên mặt và cổ.
Vu Lâm vừa lúc đi qua cười như không cười nhìn Cố Tiêu rồi dẫn theo Vu Hiểu Lam tiến vào một căn phòng gần đó.
Bốn người nhất trí ngồi chung trong một căn phòng, Cố Tiêu mang theo một chiếc bếp ga mini, nồi và bát đũa đi vào, Hứa Giai Ninh lục balo lấy ra mấy gói mì ăn liền, mấy quả trứng và vài thanh xúc xích.
Vu Hiểu Lam cũng đi tới ngồi bên cạnh cô giúp đỡ.
Hứa Giai Ninh mở chai nước đổ vào nồi rồi bật bếp ga, đợi nước sôi cô nhanh nhẹn thả mì gói vào trong, lại đập thêm mấy quả trứng rồi khuấy đều.
Vu Hiểu Lam cũng dùng kéo cắt từng mẩu xúc xích thả vào nồi, chẳng mấy chốc trong không khí đã dậy lên mùi thơm của đồ ăn, khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt.
Một người đàn ông gõ cửa đi vào chào họ: “Chúng tôi tìm được ít