Hứa Giai Ninh trừng mắt nhìn Cố Tiêu.
Không thể tin tưởng vào những gì mình vừa nghe được.
“Anh vừa nói cái gì?”
Cố Tiêu cố nén cười, nghiêm túc nhắc lại: “Anh nói.
Em hôn anh rồi.
Đó là nụ hôn đầu của anh, em đã lấy đi, thế nên em phải chịu trách nhiệm.”
Hứa Giai Ninh kinh ngạc với trình độ vô sỉ của người này.
Cố Tiêu lạnh lùng, lãnh đạm đi đâu mất rồi? Nói đi.
Không phải là tôi, anh mới là người bị xuyên vào đúng không?
Con mẹ nó chứ chịu trách nhiệm.
Hứa Giai Ninh phát cáu đấm vào ngực hắn.
“Rõ ràng là anh hôn tôi.
Sao lại bắt tôi phải chịu trách nhiệm, có chịu cũng phải là anh chịu.”
“Ừ, Em nói đúng." Cố Tiêu xoa cằm, giống như đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hắn cười híp mắt gật đầu.
"Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Hứa Giai Ninh:…
Từ từ…Sao càng nói càng sai thế nhỉ?
“Không phải…Không phải… ý tôi là tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm.” Hứa Giai Ninh nhức đầu, vội vàng xua tay từ chối.
“Không được đâu.
Bạn nhỏ à.
Em vừa mới nói rồi.
Có chịu cũng là anh phải chịu trách nhiệm.
Cho nên từ bây giờ chúng ta ở bên nhau đi.” Cố Tiêu cười tươi, ghé sát lại hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói.
Sau đó, Cố Tiêu ôm Hứa Giai Ninh xuống xe, nhướn mày hỏi cô: “Bạn gái.
Em muốn anh tiếp tục ôm em vào trong hay thả em xuống? Dù anh rất sẵn lòng bế em đi nhưng anh sợ em xấu hổ với Vu Lâm và Tiểu Lam lại giận lẫy sang anh, cho nên anh quyết định để em lựa chọn.
Thế nào?”
“Tất nhiên là thả tôi xuống rồi.” Hứa Giai Ninh nghĩ cũng không thèm nghĩ, vội vàng chọn cái thứ hai.
“Được thôi.
Tuân lệnh bạn gái nhỏ.” Cố Tiêu nín cười, giả vờ nghiêm túc đáp lời cô.
Hứa Giai Ninh:…
Không đúng.
“Không…Không…tôi còn chưa có đồng ý cơ mà.” Hứa Giai Ninh vội vàng đuổi theo càu nhàu với hắn.
“Hửm?” Cố Tiêu làm như không hiểu đánh trống lảng nói.
“Tóc em rối rồi này.”
“Vậy hả?” Hứa Giai Ninh vội nâng tay lên đầu cào cào mấy cái.
Cố Tiêu khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn cô, ánh mắt tràn ngập cưng chiều, hắn ôn nhu nói: “Ở đây cơ.
Đứng yên nào.”
Thế là bạn nhỏ Hứa Giai Ninh ngoan ngoãn đứng yên để Cố Tiêu chỉnh tóc, làm xong hắn còn xoa đầu cô một cái rồi mới thong thả cất bước đi tiếp.
Sau đó Hứa Giai Ninh đần mặt ra rồi.
Gì ấy nhỉ…
Thôi bỏ đi.1
Hứa Giai Ninh chán nản đi theo.
Vu Lâm và Vu Hiểu Lam đang ngồi cạnh một chiếc bàn, thấy hai người một trước một sau tiến vào, Vu Lâm liếc Cố Tiêu lại ngó Hứa Giai Ninh, ánh mắt lướt qua đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ của cô ý vị thâm tường mỉm cười.
Bảo sao lâu như vậy mới vào.
“Bây giờ N thị đã thất thủ, tiếp theo hai người có kế hoạch gì không?” Vu Lâm thu lại biểu tình biếng nhác, ngồi thẳng lưng nghiêm túc hỏi.
“Tới F thị.” Cố Tiêu kéo ghế cho Hứa Giai Ninh xong, bản thân cũng chậm chãi ngồi xuống bên cạnh thong thả đáp lời.
“F thị? Vì sao?” Vu Lâm khó hiểu.
Thành phố F ngay cả khi trước tận thế cũng không có gì nổi trội, tuy có xây dựng sân bay nhưng mọi người lại thích đến A thị gần đó hơn.
“Trước kia Chính phủ mở đường bay ở F thị bởi vì bọn họ đặt một căn cứ lục quân ở đó.”
Vu Lâm kinh ngạc.
Việc này thì y không biết.
“Trong khu căn cứ đó có kho vũ khí quân dụng.
Mục tiêu của tôi chính là nó.” Cố Tiêu nghiêm mặt nói.
“Có chắc không? Từ đây đi tới đó rất xa đấy.” Vu Lâm ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi.
“Chắc ạ.” Lần này là Hứa Giai Ninh đáp lời.
Vu Lâm nhìn cô, không hỏi thêm nữa.
Trên người Hứa Giai Ninh có bí mật, y đều hiểu.
Nếu cô nói có, vậy thì chắc chắn có.
“Vậy thì quyết định như thế nhé.
Ngày mai chúng ta sẽ lên đường.” Cố Tiêu gật đầu nói.
Hứa Giai Ninh lấy đồ ăn ra, thời tiết càng ngày càng lạnh, hiện tại trời đã ngừng đổ tuyết nhưng vẫn cảm giác được sương giá trong không khí, nhìn tuyết trên nền cao tới gần đầu gối lại thấy thật thần kỳ, rõ ràng đang là tháng 9 thế nhưng lại lạnh lẽo như vậy.
Hứa Giai Ninh biết đợt biến đổi khí hậu này sẽ kéo dài rất lâu, từ đây cây cối cũng không thể mọc được nữa, động vật, thực vật bắt đầu biến dị, con người sẽ càng đối mặt với nhiều khó khăn.
“Thời tiết lạnh thế này được ăn đồ ăn nóng thật đúng là hạnh phúc.” Vu Lâm bưng bát canh thịt dê lên uống một ngụm, hơi ấm lập tức lan tràn ra khắp cơ thể, y thoả mãn thở ra một hơi cảm thán.
“Không biết trời có còn đổ tuyết nữa hay không, hình như tại thời tiết quá lạnh nên tang thi trên đường cũng ít xuất hiện hơn thì phải.” Vu Hiểu Lam lo lắng, cau mày nhìn trời.
“Có lẽ trong mấy ngày tới sẽ không đổ tuyết nữa đâu.” Hứa Giai Ninh nói.
Ăn cơm xong bọn họ lại lấy trái cây ra.
Hứa Giai Ninh giống như mở sạp hoa quả mỗi thứ đều lấy ra một ít: Có táo, nho, lê, kiwi, anh đào, cam…đủ các loại hoa quả chất đống trên bàn.
Vườn trái cây trong không gian chín rất nhiều, cô phải liên tục thu hoạch cất vào kho, may mà chúng không tốn diện tích nếu không chỉ riêng việc chứa đám hoa quả thôi chỉ sợ không gian của cô cũng không đủ chỗ.
Bọn họ mỗi này đều ăn uống đủ chất, tắm rửa sạch sẽ nhìn qua không hề giống với những người đang sống trong mạt thế, Bởi vậy mới nói thời điểm bắt đầu mạt thế dị năng hệ giả không gian quả thực là một cái bug.
Bốn người đang ngồi trò chuyện thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài.
Cố Tiêu và Vu Lâm đứng dậy ra ngoài xem xét.
Một đoàn gồm 4 chiếc xe tiến vào, dáng vẻ mọi người đều có vẻ mệt mỏi, chật vật.
Người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt khá ưa nhìn tự giới thiệu: “Xin chào.
Anh là Cố Tiêu phải không? Không biết anh có còn nhớ tôi không? Tôi là An Phong Vũ, Đội trưởng quân đoàn Tức Mặc.
Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau tại bữa tiệc sinh thần của Đại tướng Tần Nguyên.”
Cố Tiêu cũng có chút ấn tượng với người này, hôm đó sau khi Cố Thành bị vạch trần, hắn chỉ đứng một bên, không bày tỏ thái độ, cũng không bỏ đá xuống giếng.
Yên tĩnh đứng ngoài quan sát.
Thật không ngờ có thể gặp lại ở đây.
“Chào anh.
Mọi người cũng vừa mới từ căn cứ đuổi tới sao?” Cố Tiêu gật đầu với hắn, liếc mắt nhìn đoàn người phía sau.
“Đúng vậy.
Thật không ngờ căn cứ lại thất thủ.
Chúng tôi rất vất vả mới có thể may mắn chạy thoát tới đây.” An Phong Vũ cười khổ rồi quay sang Vu Lâm gật đầu tỏ ý chào y.
“Vào trong đi, vẫn còn nhiều phòng trống lắm.” Vu Lâm cũng gật đầu cười với hắn.
Đoàn người mang theo vật tư đi vào các