Hứa Giai Ninh làm như nghe không hiểu quyết định lờ đi lời nói vô sỉ của người này.
Cô ngồi dậy nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Ban nãy tình trạng của anh là sao hả?”
Cố Tiêu nghe cô nói cũng thu lại vẻ mặt đùa cợt, nhíu mày suy nghĩ.
“Anh lúc đó…đích thực là mất khống chế.
Sức mạnh đó…” Cố Tiêu nhíu mày, lựa chọn hồi lâu vẫn không thể tìm ra từ ngữ phù hợp miêu tả.
“Rất giống Ám hệ dị năng.” Hứa Giai Ninh nghĩ tới gì đó lẩm bẩm.
“Ám hệ?” Cố Tiêu sửng sốt hơi ngồi dậy nhìn cô.
“Vâng.
Trái ngược với Quang hệ của em, chính là Ám hệ.”
Hứa Giai Ninh giải thích: “Dựa vào hiểu biết của em thì dị năng hệ ám có thể ăn mòn vạn vật, ví dụ người hay tang thi bị anh tấn công, cho dù chỉ gây ra vết thương nhỏ xíu cũng sẽ bị ăn mòn, vết thương sẽ từ từ lan rộng ra cho tới khi tử vong mới thôi.”
Cố Tiêu kinh ngạc ngồi thẳng dậy.
“Cái ghế ban nãy là một ví dụ.
Khi đó anh sử dụng dị năng, cơ thể đều sẽ từ từ tỏa ra bóng, hơn nữa bóng tối sẽ càng lúc càng lớn, cái ghế bị anh vây lại lập tức bị ăn mòn dần và biến mất.
Hoặc như vết thương trên cánh tay anh lúc nãy vậy.”
“Vậy vì sao nó có thể khỏi lại như bình thường?” Cố Tiêu cúi đầu nhìn làn da lành lặn trên cánh tay mình thắc mắc.
“Vì được Quang hệ chữa trị.
Bởi vì quang hệ của em có khả năng thanh lọc, do vậy ám hệ không thể khiến em bị thương, không thể bao phủ hay ăn mòn em, thậm chí nó còn có thể vô hiệu hóa năng lực ám hệ của anh…Thế nên Cố Tiêu.
Anh đừng sợ sẽ gây tổn thương cho em.
Em sẽ không bị anh làm bị thương đâu.
Đừng tránh em như ban nãy.” Hứa Giai Ninh tiến lại gần hắn dịu dàng nói.
Cố Tiêu giống như trút được gánh nặng, hắn ôm chặt Hứa Giai Ninh vào lòng, đầu vùi sâu vào hõm cổ cô cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô.
“May quá.
Nếu như dị năng của anh gây ra tổn thương cho em, anh thà phế đi, làm một người bình thường còn hơn.”
“Thật ngốc.” Hứa Giai Ninh cảm động, khẽ vuốt lưng hắn, hai người ôm nhau một lúc rồi mới buông ra.
Hứa Giai Ninh nghĩ tới gì đó cảm thấy khó hiểu hỏi: “Nhưng vì sao anh lại thức tỉnh dị năng mới? Dị năng hệ hỏa thì sao?”
Cố Tiêu nghe cô nói xong, nâng tay lên, một đoàn lửa hắc sắc xuất hiện đột ngột dọa hai người giật mình kinh ngạc.
Cố Tiêu vội dập tắt đi rồi nhíu mày như có điều suy nghĩ.
“Màu sắc dị năng của anh vốn là kim sắc, sau khi lên tới cấp ba thì đổi thành tử sắc hỏa diễm, sao bây giờ lại biến thành hắc sắc hỏa diễm rồi?” Hứa Giai Ninh cũng bị dọa cho choáng váng.
“Hay có liên quan tới ám hệ?”
Cố Tiêu trầm ngâm rồi gật đầu: “Rất có thể.
Ngày mai anh sẽ tìm cách thử nghiệm.”
“Nếu đúng như vậy, thì hỏa diễm của anh sẽ có thêm tính ăn mòn, lực sát thương sẽ vượt mức không tưởng nhưng cũng rất nguy hiểm, cần sử dụng thật cẩn thận.
Bởi nếu đánh trúng con người, nếu không có em ở đó, thì người bị anh đánh trúng sẽ phải chết không nghi ngờ.”
A thật đáng sợ, đại ma vương này lại được buff rồi.1
Hứa Giai Ninh nhớ tới thời điểm mất khống chế ban nãy của hắn, trong lòng hơi hoảng hốt.
Ban nãy Cố Tiêu có biểu hiện giống như muốn hắc hóa, có thể nói rất sát với mô tả trong tiểu thuyết.
Đây là lần đầu tiên Hứa Giai Ninh chân chân thực thực nhìn thấy một mặt nguy hiểm này của hắn.
Là bởi vì nghe được cô muốn rời đi nên bị kích thích sao?
Hứa Giai Ninh hơi đau đầu, cứ tưởng cô xuất hiện ở đây, Cố Tiêu không cần trải qua cuộc đời phế nhân như trong tiểu thuyết thì nội tâm hẳn sẽ tươi sáng hơn, nhưng hóa ra tất cả suy nghĩ hắc ám đó đều được hắn đè nén dưới đáy lòng tùy thời bộc phát.
Nghĩ tới đây cô hơi ngẩn người.
Nếu là vậy...!
Ha.
Đúng là cái bẫy chết người mà.
Nếu đúng là vậy, cho dù cô có hoàn thành xong nhiệm vụ nhưng chỉ cần rời khỏi hắn, Cố Tiêu vẫn sẽ hắc hóa đúng không? Như thế kết cục vẫn sẽ sảy ra như vậy, chẳng qua là đổi một cái nguyên nhân mà thôi.
Nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, Hứa Giai Ninh nuốt nước bọt thử thăm dò hắn: “Cái đó…Nếu như em rời đi, thì anh sẽ thế nào?”
Cố Tiêu đang mải suy nghĩ về lời Hứa Giai Ninh vừa nói lại không kịp chuẩn bị mà nghe được câu hỏi này, hắn lập tức ngơ ngác nhìn cô, ngay sau đó đôi đồng tử vốn đang bình thản của Cố Tiêu bỗng chốc đỏ lên, đôi mày khẽ nhíu lại, cả hơi thở cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Hứa Giai Ninh trợn mắt nhìn Hắn thay đổi sắc mặt chỉ trong nháy mắt, vội vàng lao vào ôm chặt Cố Tiêu hết sức xoa dịu: “Không phải.
Em chỉ muốn hỏi thôi, không có ý định rời đi.
Cố Tiêu.
Anh có nghe rõ không.
Em không đi.
Em chỉ ở bên anh thôi.”
Tâm trạng Cố Tiêu lúc này giống như tàu lượn cao tốc vậy, chỉ vì một câu nói của cô mà đột ngột mất khống chế, lại vì một lời nói khác mà được xoa dịu, cơ thể đang cứng đờ của hắn cũng nhẹ nhàng thả lỏng ra, Cố Tiêu ôm cô, vùi mặt vào cổ Hứa Giai Ninh uất ức lên tiếng: “Tổ tông à.
Anh yếu tim lắm.
Em đừng có