Hứa Giai Ninh đi loanh quanh đánh giá căn phòng.
Đây là một không gian được thiết kế theo hướng hiện đại, đồ đạc bên trong đều rất cao cấp và đầy đủ tiện nghi.
Cô tiện tay sờ lên cánh hoa hồng trắng tinh khiết được đựng trong chiếc lọ cổ cao cách tân trên bàn trà.
“Không hổ là căn cứ thủ đô.
Còn có cả hoa tươi để trang trí phòng, hơn nữa giỏ hoa quả này nhìn trông cũng rất tươi mới….” Hứa Giai Ninh cầm trên tay một quả táo đỏ mọng cảm thán.
“Xem ra bọn họ rất coi trọng Cố Thủ lĩnh nha.”
Cố Tiêu đóng cửa phòng, dùng tinh thần lực thăm dò xung quanh, không phát hiện ra thiết bị nghe lén hay theo dõi gì.
Hắn buông lỏng tinh thần đi tới bàn ngồi xuống ghế, vươn tay kéo cô gái nhỏ đặt ngồi trên đùi mình, lười biếng hỏi: “Hửm? Giọng điệu gì đây? Chẳng lẽ người đàn ông của em không xứng đáng được coi trọng?”
Hứa Giai Ninh cắn một miếng táo, tuy có vẻ ngoài tươi mới nhưng hương vị lại không ngon ngọt lắm, cô phồng quai hàm nhai nuốt rồi mới trả lời: “Cố Thủ lĩnh nhà chúng ta tuổi trẻ tài cao, tất nhiên là xứng đáng.
Ánh mắt bọn họ tốt lắm.”
Cố Tiêu nâng mí mắt, bắt lấy tay cô, há miệng cắn một ngụm trên quả táo, đúng vào vị trí Hứa Giai Ninh vừa mới cắn, hắn chậm chãi nhai nuốt sau đó nhíu mày, từ trong không gian mang ra một quả táo đỏ mọng khác, lại lấy đi quả táo trên tay cô đặt xuống bàn, đem quả táo mới lấy ra đưa đến miệng đút cho cô cắn một miếng, sau đó mới vừa lòng mà cắn xuống.
“Có muốn đi xem tình hình bên trong căn cứ thủ đô không?” Cố Tiêu lấy khăn lau khóe miệng cô, mỉm cười hỏi.
Hứa Giai Ninh vui vẻ gật đầu “Có chứ.
Dù sao ở mãi trong phòng cũng chán lắm.
Ra ngoài đi dạo một chút đi.”
Nói xong liền nhảy xuống khỏi đùi Cố Tiêu bỏ lại câu “Chờ em một chút” rồi đi vào phòng vệ sinh rửa lại mặt mũi, chỉnh lại trang dung.
Cố Tiêu ngồi yên lặng chờ đợi, ngón tay nhịp từng nhịp xuống mặt bàn, vẻ mặt vô cảm không biết đang nghĩ gì.
Cách đó không xa, Trong thư phòng của Thủ tướng.
Vị Lão nhân khoảng chừng 60 tuổi, mày râu quắc thước, trông phi thường đẹp lão lại mang theo khí thế thăng trầm, lắng đọng theo năm tháng đang ngồi trước bàn trà tự chơi cơ vây một mình.
Đứng đối diện ông ta là vị đại tướng trẻ tuổi Tô Thế Dự, đứng nghiêm trang kể lại sự tình lúc trước.
“Nói như vậy…Vẫn chưa biết vị thủ lĩnh kia cấp bậc bao nhiêu sao?” Trương Khánh Dư hạ xuống một viên cờ màu đen, đôi mắt chăm chú nhìn lên bàn cờ, không ngẩng đầu lên, lơ đãng hỏi.
“Vâng.
Nghe nói là Song dị năng Hỏa – Ám hệ cấp 6.
Nhưng dù sao đó cũng là lời đồn đại.
Thực hư ra sao vẫn phải kiểm tra bằng máy quét mới có thể chứng thực.
Nhưng có điều xem thái độ của hắn thì chuyện này có vẻ không dễ thương lượng.”
“Cấp 6 sao? Nói vậy cậu ta là dị năng giả có cấp bậc cao nhất hiện tại à?”
“Vâng.” Tô Thế Dự gật đầu, nghĩ một chút rồi nói.
“Sức chiến đấu cũng rất mạnh, nghe báo cáo lại, trên đường tới đây anh ta đã giúp quân đoàn Hoa Nhạc tiêu diệt một con rắn biến dị cấp 6.”
“Ồ…Rắn biến dị cấp 6 sao?” Trương Khánh Dư hơi giật mình, miết miết quân cờ sứ xong tay, nét mặt không rõ biểu tình, hàm hồ nói: “Có thể tiêu diệt được một động vật biến dị cấp 6.
Thật đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Tô Thế Dự đứng nghiêm bên cạnh không lên tiếng.
“Tiểu Dự.
Bảo bên dưới sắp xếp bữa tiệc tối nay cho thật tốt.
Đừng để chuyện gì sơ sót sảy ra.
Nhớ gọi cả Tần Nguyên tới, ông ta dù sao cũng quen biết với vị Cố Thủ lĩnh này, trên bàn ăn cũng có chuyện để nói.”
Tô Thế Dự vâng một tiếng, cúi chào ông rồi xoay người rời đi.
Khi y định mở cánh cửa thư phòng thì nghe thấy Thủ trưởng của mình bỗng chợt lên tiếng.
“Tiểu Dự này.
Nếu là cậu gặp phải con rắn biến dị cấp 6 kia…có thể nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?”
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Tô Thế Dự hơi khựng lại, y quay người đứng nghiêm chỉnh đáp lời: “Thưa Thủ trưởng.
Nếu dẫn theo quân đội mang đủ vũ trang cũng như dị năng giả đi cùng có lẽ vẫn có phần thắng, chẳng qua không thể nhẹ nhàng, thoải mái trở ra giống như vị Cố Thủ lĩnh kia.”
Trương Khánh Dư gật đầu, phất tay.
Tô Thế Dự cúi đầu chào ông rồi rời đi.
Trong phòng bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.
Trương Khánh Dư vuốt ve viên cờ sứ trong tay, như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm: “Như vậy a.
Rất đáng để mong chờ…”
Mà vị Cố Thủ lĩnh lợi hại trong câu chuyện hai người kia lúc này đang lười biếng nắm tay một cô gái trẻ, một bộ dáng tò mò, háo hức đi trên đường.
Hứa Giai Ninh vô cùng mới lạ mà nhìn những gian hàng bày bán trong khu chợ trung tâm.
Chốc lát lại xà vào ngắm nghía, xem xét, có vẻ vô cùng hiếm lạ.
Cố Tiêu theo sau cô phụ trách cầm đồ, mỗi khi cô gái nhỏ vừa ý thứ gì, trao đổi xong sẽ đưa cho hắn giữ.
Cố lão đại đứng đầu cả một căn cứ lớn lần đầu được trải nghiệm cảm giác đưa bà xã đi mua đồ, bản thân còn vô cùng ngoan ngoãn đi theo sau trợ giúp xách đồ có vẻ vô cùng mới lạ.
Trên khuôn mặt tuấn lãng lúc này cũng không lạnh lẽo như ngày thường mà tràn ngập vẻ dung túng cùng cưng chiều.
Một cặp nam tuấn nữ tú nổi bần bật trên đường khiến không ít người quay đầu ngoái nhìn, có người lập tức nhận ra vị thủ lĩnh nổi tiếng kia tiến đến gần chào hỏi, Cố Tiêu cũng