Hai người lăn lộn trên giường tới hơn 5 giờ mới chịu ngừng, xong cuộc hoan ái, Cố Tiêu bế cô gái nhỏ đã mềm oặt, không còn chút sức lực vào phòng tắm tẩy rửa, sợ trong bữa tiệc không có đồ ăn ngon, hắn lại lấy thức ăn trong không gian ra đút cho cô ăn vừa đủ no.
Hai người thu dọn xong, thay đồ ra khỏi không gian cũng vừa lúc tới giờ.
Đồng đội đi chung bắt đầu lục đục đi xuống.
Thấy đủ người, Cố Tiêu dẫn đầu, nắm tay Hứa Giai Ninh đi ra cửa.
Ba chiếc xe jeen đã chờ sẵn bên ngoài từ bao giờ.
Viên sĩ quan thấy bọn họ liền đi tới bắt tay chào rồi mời nhóm Cố Tiêu lên xe.
Chiếc xe đi khoảng mười phút thì dừng trước một tòa nhà thị chính kiên cố.
Viên sĩ quan đi xuống mở cửa xe, mời Cố Tiêu xuống sau đó thủ thế quân đội chào hắn và mọi người rồi rời đi.
Một người quân nhân khác phụ trách đón tiếp tiến lên chào bọn họ rồi đưa đoàn người vào trong.
Trong sảnh chính bày một bàn tiệc tròn lớn cỡ khoảng hơn 20 người ngồi được.
Đứng bên cạnh là Thủ tướng Trương Khánh Dư, vị đại tướng Tô Thế Dự, ngoài ra còn có một nam nhân khá trẻ tuổi, khuôn mặt góc cạnh, nghiêm túc, ăn mặc chỉn chu một bộ dáng lãnh đạo cấp cao đứng cạnh hai người.
Chếch kế bên là vài khuôn mặt rất quen thuộc.
Cố Tiêu và Hứa Giai Ninh ngạc nhiên, hóa ra là Tần Nguyên và vị phó tướng trẻ tuổi Vương Lẫm của ông ta, ngoài ra cô con gái cưng của ông cũng có mặt.1
“Cố Thủ lĩnh.
Nghe danh đã lâu.
Thật hân hạnh được đón tiếp cậu.” Trương Khánh Dư cười rộ lên, vươn tay ra trước mặt Cố Tiêu chào hỏi.
Cố Tiêu nắm lấy bàn tay ông rồi gật đầu, mỉm cười đáp lời: “Không dám.
Có thể gặp ngài Thủ tướng ở đây, Cố Tiêu mới thực sự vinh hạnh.”
Trương Khánh Dư không dấu vết đánh giá nam nhân trẻ tuổi trước mặt, người này có một cỗ khí chất thanh lãnh, trầm ổn, nói chuyện biết tiến thối rõ ràng, quả thực không thể bắt bẻ chút nào.
Ông mỉm cười giơ tay ra hiệu: “Nào.
Đừng đứng mãi thế.
Mời mọi người ngồi xuống.” Nói đoạn ông quay xuống chỉ huy viên sĩ quan đứng bên cạnh “Bày tiệc lên đi.”
Cố Tiêu ngồi bên cạnh Trương Khánh Dư, bên phải hắn là Hứa Giai Ninh rồi đến Vu Lâm.
Các món ăn lần lượt được bày lên bàn, cho dù chưa nếm thử chỉ nhìn cách bày trí và ngửi hương vị cũng cảm nhận được bàn tiệc này vô cùng hao phí tâm tư để làm ra.
Một vị sĩ quan đi tới rót rượu vang vào ly cho mỗi người, Trương Khánh Dư nâng ly lên, khoát tay cất tiếng hùng hồn vang vọng cả đại sảnh rộng lớn: “Nào.
Chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng buổi gặp mặt ngày hôm nay.
Hi vọng hai căn cứ sẽ luôn hòa hảo, tương trợ lẫn nhau, vì sứ mệnh bảo vệ loài người.”
Mọi người đồng loạt nâng ly chúc tụng lẫn nhau rồi đưa lên miệng uống.
Trương Khánh Dư làm thủ thế cảm ơn, ra hiệu cho mọi người khai tiệc.
Trương Khánh Dư vừa ăn vừa nói chuyện với Cố Tiêu, vấn đề đều xoay quanh chuyện về căn cứ Lập Tân bên kia.
Ông nghe Cố Tiêu nói, tỏ ý rất muốn một lần được qua thăm.
Cố Tiêu nghe xong cũng bày tỏ thái độ hiếu khách, tùy thời chuẩn bị đón tiếp.
Thực ra Cố Tiêu vẫn rất tôn trọng vị lão nhân trước mắt này.
Trước tận thế, ông là thủ tướng của quốc gia, các quyết sách mà ông ban hành đều hướng tới lợi ích của nhân dân, là một vị lãnh đạo rất có trách nhiệm và đáng được người tín phục.
Sau khi sảy ra tận thế, nhận thấy viruts này vô cùng nguy hiểm, ông không ngại giới nghiêm toàn thành phố, mạnh tay xử lý người bệnh, sau đó trong thời gian ngắn nhất lập nên căn cứ này, di chuyển những người khỏe mạnh tập chung ở một địa phương, sau đó cứ vậy Căn cứ thủ đô được hình thành sớm nhất, cũng là điểm dừng chân an toàn nhất đối với người dân sau khi dị biến sảy ra.
Nhờ vậy mà uy vọng của lão Thủ tướng vô cùng vững chãi.
Cơ hồ các quyết định mà ông đưa ra đều được người bên dưới và phía quân đội ủng hộ, nghiêm túc thi hành.
Việc gửi thư mời Cố Tiêu tới cũng là quyết sách của ông.
Tuy chưa gặp nhưng Trương Khánh Dư rất thưởng thức vị thủ lĩnh trẻ tuổi, quyết đoán này.
Gặp rồi lại càng cảm thấy hắn là một người đáng để kết giao.
Vì vậy ông không ngại hạ thấp thân phận, ngồi trên bàn ăn trò chuyện gần gũi giống như những người bạn vong niên.
Cố Tiêu cũng cảm nhận được điều này, vì thế đối với vị lãnh đạo đứng đầu căn cứ này hắn vẫn rất kính trọng.
Cuộc nói chuyện cả khách và chủ nhà đều rất hòa thuận, vui vẻ.
Tần Nguyên đôi khi cũng xen vào góp vui, sau khi căn cứ F thị sụp đổ, ông dẫn theo quân đội và con gái tới nương nhờ căn cứ thủ đô, dọc đường đi khó tránh khỏi tử vong mất vô số người mới có thể đặt chân được tới chỗ này.
Nói ra thì bọn họ đều có chung kẻ thù, Tần Nguyên vô cùng hận Cố Thành, Cố Tiêu cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.
Ông dò hỏi hắn về tin tức của gã, nhưng chính Cố Tiêu cũng không biết hiện tại Cố Thành đang ẩn nấp ở đâu.
Trương Khánh Dư nghe bọn họ nhắc tới tên của một người xa lạ bằng loại cảm xúc đặc biệt phẫn hận và chán ghét liền tò mò hỏi thử.
Tần Nguyên cũng không giấu giếm kể lại cho ông và mọi người có mặt ở đây đầu đuôi câu chuyện.
Nghe xong tất cả mọi người đều tức giận tới mức muốn đập bàn đứng dậy.
“Có ảnh của gã không? Nếu có thể nên in ra dán trên bảng tin hoặc ngoài cổng, phát lệnh truy nã.
Loại người nham hiểm, độc ác, bất chấp thủ đoạn như vậy…còn để gã lởn vởn bên ngoài thực không yên tâm.” Trương Khánh Dư tức tới mức dựng râu, không thể tin được một gã đàn ông chỉ dùng sức mình đã phá hủy hẳn một căn cứ, khiến hàng nghìn người chết dưới miệng của tang thi.
Cố Tiêu lấy ra từ trong túi một chiếc điện thoại, thực ra là lén lấy ra từ không gian.
Hắn mở phần