Điện thoại reo vài tiếng đã có người bắt máy.
Bất ngờ đầu dây bên kia vang lên giọng nói lành lạnh của một người đàn ông, anh ta hỏi: “Tìm ai?”
“Xin chào, xin hỏi đây có phải số điện thoại của Tưởng Nguyệt không ạ?” Cô không nghĩ người nhận điện thoại lại là đàn ông nên hơi luống cuống.
“Chờ một chút.” Người đàn ông dặn lại một câu rồi để điện thoại xuống, sau đó cô nghe thấy bên kia có tiếng nói vọng lại: “Tưởng Nguyệt, điện thoại có người tìm…”
Cô đợi một lúc mới nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng động, sau đó điện thoại được nhấc lên: “Xin chào, tôi là Tưởng Nguyệt.”
“Tưởng Nguyệt à? Mình là Tiết Lạc, cậu còn nhớ mình không?” Thấy Tưởng Nguyệt trả lời, cô cố gắng làm cho giọng nói của mình thật dễ nghe.
“Lạc Lạc, cậu làm gì mà đến bây giờ mới nhớ gọi điện mình? Chúng ta tốt nghiệp được vài tháng rồi, cậu cũng không để lại cách thức liên lạc, đưa cậu số điện thoại cũng không thấy gọi đến, mình tưởng cậu không còn nhớ đến mình nữa, chắc đã sớm đem số điện thoại của mình vất vào một góc rồi chứ.” Tưởng Nguyệt nói một hơi đầy quan tâm, khiến người khác có cảm giác thân thiết.
Cô rất thích người bạn này, cô cười vui vẻ trả lời Tưởng Nguyệt: “Thời gian trước mình hơi bận cho nên không liên lạc với mọi người.
Ngày mai là sinh nhật của dì Nguyệt, có đãi tiệc ở Lương gia, mình nghe nói cậu cũng đến vì vậy gọi ngay cho cậu, cậu đừng giận nữa mà, chẳng phải bây giờ mình đang gọi cho cậu hay sao.”
“Thôi được.
Vậy ngày mai cậu nhớ ra ngoài tiếp đón mình đó, hai chúng ta phải tâm sự thật nhiều mới được.”
“Được được, nhất định mình sẽ đích thân ra đón cậu.”
Sau đó hai người nói rất nhiều chuyện lúc còn đi học, Tưởng Nguyệt càng nói càng vui vẻ, mãi cho đến khi tắt điện thoại cô mới phát hiện di động hơi nóng, nhìn lại thời gian, cô và Tưởng Nguyệt đã nói chuyện với nhau gần một tiếng đồng hồ.
Tưởng Nguyệt ném di động sang một bên, đang định đứng dậy thì phát hiện có người ngồi bên cạnh, cô giật mình, kinh ngạc nhìn người đó: “Anh, không phải anh đi ngủ rồi sao?Còn ngồi đây làm gì vậy?
Cô vừa nhận điện thoại đã vui vẻ nói chuyện, hoàn toàn không chú ý đến những người khác.
“Vừa rồi là ai gọi cho em vậy?” Người đàn ông không trả lời câu hỏi của Tưởng Nguyệt mà trầm giọng hỏi lại.
“Là bạn học của em, tên cô ấy là Tiết Lạc, ngày mai là tiệc sinh nhật của dì cô ấy, em cũng đến dự.
Sáng nay em đã nói với anh về buổi tiệc đó, anh quên rồi sao?” Tưởng Nguyệt mỉm cười trả lời, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi về phòng mình.
“Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp đó, cả ngày hôm nay năn nỉ anh đi chung với em, anh không chịu, sau này đừng có hối hận!”
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai anh đi với em.”
“Hả? Cái gì?” Tưởng Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh họ đầy nghi ngờ.
“Năn nỉ anh cả một ngày trời cũng không có tác dụng, em còn tưởng rằng anh không muốn đi nữa chứ.
Chẳng lẽ anh định đi xem người đẹp thật sao?”
Hôm nay cô van nài anh cả ngày, hy vọng ngày mai anh có thể cùng đi dự tiệc với cô, nhưng anh vẫn thờ ơ không tỏ thái độ gì, cả ngày yên lặng.
Cô còn nghĩ rằng anh sẽ không đi, sao bây giờ lại…
“Lúc đó không biết nên không muốn đi, hiện tại…” Trong lời nói lưng chừng của anh nghe ra còn có ẩn ý khác.
Anh đứng lên, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Anh đi ngủ đây, ngày mai khi nào đi thì nói với anh.”
Nói xong, Chu Hạo Nhiên nhanh chóng đi về phòng, Tưởng Nguyệt cũng không phát hiện ra trong giọng nói của vị anh họ dường như ẩn chứa một sự vui mừng kì lạ.
Sau khi anh đi rồi, Tưởng Nguyệt mới bắt đầu cảm thấy