Buổi tối trước ngày sinh nhật Lâm Bích Nguyệt.
Chín giờ tối, cô cầm lễ phục dì đã chuẩn bị mình trở về phòng.
Khi đi ngang qua phòng Lương Dật Phàm, cửa phòng đột nhiên bật mở, một bàn tay vươn ra, kéo mạnh cô vào trong.
“Này, anh muốn hù chết tôi à?” Cô bị dọa suýt rơi cả bộ lễ phục trong tay, cô giãy mạnh ra khỏi tay hắn, gắt lên.
Lương Dật Phàm trừng mắt nhìn cô: “Mấy hôm nay không thấy bóng dáng, cô đã trốn đi đâu?”
“Ai trốn?” Cô bực mình trừng lại.
“Tôi không làm chuyện gì xấu, sao phải trốn?”
“Vậy cô nói đi, hôm đó cô muốn tôi đồng ý với cô một chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?” Lương Dật Phàm mất kiên nhẫn.
Trước kia thái độ của cô đối với hắn rất dịu dàng, bây giờ đột nhiên quay ngoắt 180 độ, cư xử và hành động đều lạnh lùng khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu, cho dù Lương Dật Phàm biết mình không thích cô, nhưng hiện tại biết cô không thích mình, cũng không dịu dàng với mình nữa làm hắn ta cảm thấy khó hiểu.
“Tôi cũng đang định lát nữa sẽ nói với anh chuyện này.” Nghe hắn nói, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, “Tôi hy vọng ngày mai anh không cần để ý tới tôi, tôi cũng không muốn em trai anh đến tìm tôi gây chuyện, anh có làm được không?”
Cô chỉ muốn như vậy, chỉ cần ngày mai Lương Dật Phàm và Lương Gia Vỹ không tìm cô gây chuyện, cô sẽ không giống nữ chính trong tiểu thuyết bị mất mặt xấu hổ trước mọi người.
Nghĩ tới ngày mai nữ chính trong tiểu thuyết bị nhục mạ như vậy, cô vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.
Lương Dật Phàm cười lạnh, không thể tin nhìn cô: “Tiết Lạc, đầu cô bị bệnh à, cô uy hiếp tôi chỉ vì muốn ngày mai tôi và Gia Vỹ không để ý đến cô ư?”
Lương Dật Phàm chẳng bao giờ nghĩ sẽ để ý đến cô, Gia Vỹ càng không, có phải cô ta suy nghĩ nhiều quá rồi hay không?
Đáng tiếc, Lương Dật Phàm không biết nội dung đoạn này trong tiểu thuyết gốc, bởi vì cô điên cuồng theo đuổi hắn, nhưng lại bị hắn ta biết được chuyện cô dằn mặt Tạ Tâm Tâm nên mới ra tay với cô, nếu như hiện giờ không phải cô nói ra những lời này mà là Tiết Lạc kia, thì lúc này Lương Dật Phàm đã vô cùng căm ghét nhân vật Tiết Lạc rồi.
Nếu không phải gần đây cô luôn tỏ thái độ không thích Lương Dật Phàm, thì có lẽ hắn đang suy tính xem ngày mai nên chỉnh cô như thế nào cho thích đáng.
Nhưng chuyện này cô tự biết thôi, không thể nói lung tung cho người khác biết được.
Nghĩ vậy, cô nhìn Lương Dật Phàm gật đầu: “Đúng vậy, tôi uy hiếp anh vì muốn ngày mai hai người không đến làm phiền tôi.”
Chỉ cần bọn họ không để ý tới cô là cô được an toàn, thế càng tốt.
Lương Dật Phàm chắc chắn sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng cô không quan tâm anh ta nghĩ gì.
“Được, tôi đồng ý.” Lương Dật Phàm trầm giọng trả lời, hắn lạnh lùng liếc cô, sau đó mở cửa ra: “Mời.” Ý tứ rất rõ ràng, nếu không còn việc gì nữa thì cô có thể đi được rồi.
“Hãy nhớ giữ lời những gì anh đã nói.” Cô cũng không muốn ở lâu trong phòng Lương Dật Phàm, cô ôm lễ phục, bỏ lại một câu rồi trở về phòng của mình.
Cô vừa bước ra khỏi phòng, Lương Dật Phàm liền đóng sập cửa phòng lại.
Hai người chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện nên không chú ý tới phía cuối hành lang có một bóng người đang kinh ngạc trợn mắt nhìn cánh cửa vừa đóng.
Tạ Tâm Tâm đang định lên lầu tìm Lương Dật Phàm, vì ngày mai là sinh nhật của Lâm Bích Nguyệt sẽ rất bận rộn, Lương Dật Phàm nói muốn thuê người đến làm, cho cô được nghỉ ngơi một ngày vì anh không muốn cô phải làm quá nhiều việc.
Nhưng lúc nằm trên giường, Tạ Tâm Tâm không sao ngủ được nên mới đi tìm Lương Dật Phàm Nào ngờ… lại nhìn thấy cảnh Tiết Lạc bước ra từ phòng Lương Mạc Sâm.
Đã chín giờ tối, lúc này tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, tại sao cô lại ở trong phòng của Lương Mạc Sâm?
Tạ Tâm Tâm càng nghĩ càng cảm thấy