Cô ngẩng đầu liếc nhìn Chu Hạo Nhiên: “Ừ, đi thôi.” Có điều, sau khi trả lời, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
Vừa rồi Lương Dật Phàm nói chuyện lạnh nhạt với cô cũng là lẽ thường, nhưng Chu Hạo Nhiên lúc trước còn đối xử với cô rất tốt, tại sao đột nhiên lại tức giận như vậy?
Giọng nói ôn hoà của anh lạnh đi rất nhiều, anh ta bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bị Lương Dật Phàm lây bệnh sao?
Cái loại bệnh lúc nóng lúc lạnh kỳ quái này cũng có thể lây nhiễm được hả?
...--------------------...
Cô vừa được Chu Hạo Nhiên ôm xuống xe, Lâm Bích Nguyệt đã nhanh chóng chạy đến.
Bà nhìn thấy Tiết Lạc được Chu Hạo Nhiên bế, lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện không tốt, nước mắt theo đó rơi lã chã: “Lạc Lạc, có phải những kẻ bắt cóc làm con bị thương rồi hay không? Con bị thương ở chỗ nào? Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé.”
“Dì à, con không sao, chân con chỉ bị trầy da hơi đau một chút thôi, chúng ta về phòng bôi thuốc sẽ không sao nữa.”
“Tốt tốt tốt, vậy chúng ta mau trở về phòng.” Lâm Bích Nguyệt gật đầu.
Chu Hạo Nhiên bế cô lên lầu, đi vào phòng cô theo sự chỉ dẫn của Lâm Bích Nguyệt.
Cô không biết sau khi vào phòng Chu Hạo Nhiên đã bắt đầu quan sát mọi thứ bên trong, cho đến khi anh nói nhỏ bên tai cô: “Không thể tưởng tượng được phòng của cô lại… đáng yêu như vậy!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy khóe môi anh hiện rõ ý cười, cô hơi xấu hổ, vội cười lấp li3m: “Ha ha, con gái chúng tôi đều thích trang trí phòng mình trở nên đáng yêu, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.”
“Đúng vậy, không kỳ lạ, chỉ có điều đây là lần đầu tiên tôi vào phòng của con gái nên có hơi…” Chu Hạo Nhiên cố ý không nói hết, chỉ nói một nửa đã bế cô ngồi xuống sô pha, không nói tiếp nữa.
Cô đang muốn hỏi thì Lâm Bích Nguyệt đã mang hòm thuốc đến, định bôi thuốc vào vết thương cho cô.
“Dì Lâm, dì cứ để con bôi thuốc cho cô ấy.” Chu Hạo Nhiên nhận lấy hòm thuốc trong tay Lâm Bích Nguyệt, bèn ngồi xổm xuống, vén chân váy cô lên.
Ban nãy, khi Lâm Bích Nguyệt nhìn thấy Chu Hạo Nhiên bế cô xuống xe, bà đã nhìn ra cậu trai này có ý với Lạc Lạc nhà bà.
Khi tất cả mọi người còn đang không biết phản ứng như thế nào thì cậu ta lại có thể bình tĩnh chạy đi tìm cách cứu Lạc Lạc, hơn nữa còn đưa được Lạc Lạc trở về an toàn.
Đương nhiên bà không thể để Tiết Lạc bỏ lỡ một chàng trai tốt như vậy, vì thế bà cười với Chu Hạo Nhiên: “Chu Hạo Nhiên, nếu đã có con bôi thuốc cho Lạc Lạc, vậy dì xuống lầu làm chút đồ cho hai con, các con cứ từ từ bôi thuốc.”
Nói xong, Lâm Bích Nguyệt kéo Tưởng Nguyệt cùng chồng nhanh chóng ra khỏi phòng, còn đóng cửa lại giúp hai người.
Căn phòng rốt cuộc cũng được yên tĩnh, Chu Hạo Nhiên biết dì Lâm muốn tạo cơ hội cho bọn họ, khóe môi bất giác hiện nụ cười.
Anh nhẹ nhàng kéo chân váy lên cao đến vết thương ở bắp chân, vết thương không lớn nhưng chảy khá nhiều máu, nụ cười trên môi vụt tắt, anh bắt đầu nhẹ nhàng làm sạch miệng vết thương, bôi thuốc, rồi băng lại.
Dì Nguyệt và mọi người đã ra ngoài, cô cảm thấy trong phòng chỉ còn lại cô và Chu Hạo Nhiên thật áp lực.
Thấy anh dịu dàng cẩn thận băng bó cho mình, bỗng tim cô đập rất nhanh, mặt đỏ bừng, cảm giác như bị bỏng.
Co không dám nhìn động tác dịu dàng của anh, đành xoay đầu sang chỗ khác.
Khi cô bị ngã từ trên xe xuống, cô không hiểu tại sao anh lại xuất hiện nhanh như vậy, tất nhiên cô biết anh đến cứu cô, nhưng hai người bọn họ vốn không có quan hệ gì với nhau, cũng không tính là quen biết, càng không phải là bạn bè, tại sao anh lại sẵn sàng chạy đến cứu cô?
Cô nghĩ mãi vẫn không thông, chỉ có thể im lặng nhắm mắt bắt đầu suy nghĩ trong tiểu thuyết Chu Hạo Nhiên đã từng xuất hiện hay chưa? Và anh diễn vai gì?
Cô suy nghĩ đến xuất thần.
Cho đến khi sô pha bên cạnh bị lún xuống, khuôn mặt của cô bị người ta dùng ngón tay chạm nhẹ, cô mới nhớ ra ở trong tiểu thuyết anh đã đóng vai gì.
Cô đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn Chu Hạo Nhiên đang ngồi bên cạnh mình.
Không thể phủ nhận, Chu Hạo Nhiên rất đẹp trai, tuy không kiêu ngạo ngang ngược như Lương Dật Phàm, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy các đường nét trên gương mặt anh rất rắn rỏi, đàn ông, mà cô lại thích vẻ đẹp này.
Đáng tiếc, cô cũng nhớ ra, trong tiểu thuyết anh chỉ là một nhân vật phụ rất mờ nhạt.
Cô chăm chú nhìn Chu Hạo Nhiên, cô nhớ mình đã từng đọc qua đoạn anh gặp được An Vân Thương ngốc nghếch kia ở một buổi tiệc nào đó, sau đó có chút tình cảm mập mờ không rõ ràng với nhân vật nữ chính.
Nhưng cô vẫn chưa xem hết cuốn tiểu thuyết nên chỉ biết nội dung phần đầu cuốn truyện.
Nhân vật nữ chính rất ít khi xuất hiện cùng lúc với Chu Hạo Nhiên, vì thế tuy đã gặp anh vài lần, cô vẫn không nhớ ra.
“Sao cô lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?” Chu Hạo Nhiên bị ánh mắt chăm chú của cô làm cho nhộn nhạo.
Anh luôn nghĩ rằng cô chỉ là một cô bé ngốc nghếch, nhưng ánh mắt cô lúc này lại ẩn chứa thứ gì đó anh không nắm bắt được.
Anh cảm thấy bản thân mình dường như không hề hiểu gì về cô.
Có lẽ, anh chưa từng thật sự tìm hiểu toàn bộ con người cô.
“Không có gì, rất cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi.” Cô tỉnh táo lại, cô đã biết anh chỉ là vai nam phụ, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.
Chẳng qua anh có gương mặt và tính cách cô thích mà thôi.
Tuy cô cảm thấy anh rất tốt, nhưng thế giới trong cuốn tiểu thuyết này vốn là một nơi không dành chỗ cho tình yêu, cô nghĩ chỉ cần làm cho nam chính và nữ chính đến được với nhau là cô có thể được rời khỏi đây, nên đành phải thản nhiên trước thái độ của Chu Hạo Nhiên.
“Ừ, vậy thì cô