“Mày….
đồ nghịch tử! Mày nghĩ rằng không nghe lời ba mày là vinh quang lắm sao? Ba vì muốn tốt cho mày, lẽ nào mày muốn đến sở cảnh sát để người khác chê cười?” Lương Sâm rất tức giận trước lời nói của con trai, sắc mặt ông vô cùng khó coi, hai tay nắm chặt lại vì giận dữ.
Lương Gia Vỹ thấy ông như vậy cũng nhanh chóng bộc phát cơn tức.
Anh ta đứng phắt lên, đối diện với cha mình rống to: “Ông chính là một lão già mê muội, tuổi đã lớn mà còn kết hôn với một bà già, lấy một bà già thì thôi đi, đã vậy còn mang theo con chồng trước đến đây, hiện tại tôi xảy ra chuyện ông không bảo vệ tôi, còn muốn tôi đi xin lỗi người khác, ông vẫn còn là ba tôi sao?”
“Là mày có lỗi, mày bắt trói con bé, con bé cũng không làm gì sai, giờ mày chẳng những không chịu xin lỗi, không cảm thấy áy náy vì những chuyện mình đã làm mà còn muốn mắng chửi luôn cả ba mày có đúng không?” Lương Sâm giận dữ không kiềm chế được, ông bước nhanh đến trước mặt Lương Gia Vỹ, nắm lấy cổ áo anh ta, muốn đánh nhưng lại không nỡ.
Tiết Lạc và Lâm Bích Nguyệt đứng một bên chứng kiến tất cả, mặc dù họ rất tức giận khi bị Lương Gia Vỹ nói như vậy, nhưng thấy hai cha con sắp lao vào đánh nhau lại khiến Lâm Bích Sơn Nguyệt hơi lo lắng.
Bà đứng lên muốn cản hai người nhưng rồi lại không dám bước tới.
Dù sao Lương Gia Vỹ cũng rất ghét người mẹ kế như bà, nên bà thật sự không dám tới gần bọn họ lúc này.
Cô kéo bà đứng cạnh mình, sau đó lạnh nhạt chỉ tay về phía cầu thang, Lương Dật Phàm đang từ trên lầu đi xuống.
Cô biết Lương Dật Phàm tuy rằng cũng là một đứa con ngang tàng ngỗ ngược, nhưng ở trước mặt ba và em trai, anh ta vẫn rất chính chắn bình tĩnh.
Lúc này người có thể khuyên can hai người bọn họ, ngoại trừ Lương Dật Phàm ra chỉ sợ không còn ai.
Nếu anh ta đã xuống đây, vậy chuyện này nhường lại cho anh ta.
Lương Dật Phàm đang cùng Tạ Tâm Tâm thu dọn quần áo, nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng hét nên vội vàng chạy xuống, nhìn thấy ba và em trai sắp đánh nhau, hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, bèn lập tức xông lên kéo ba mình ra, sau đó đá Lương Gia Vỹ một cái, lạnh lùng hét lên: “Gia Vỹ, cậu khiến anh thật sự quá thất vọng, cậu làm hại người khác anh có thể bỏ qua, nhưng vừa rồi cậu đang làm cái gì vậy? Muốn đánh nhau với ba hay sao?”
Lương Gia Vỹ bị anh trai la mắng, khí thế lập tức giảm xuống, anh ta cúi thấp đầu: “Em không phải cố ý, là do ba muốn em xin lỗi cô ta, em bực tức nên mới như vậy.”
Sau khi nghe Lương Gia Vỹ nói, Lương Dật Phàm cũng quay sang nhìn cô từ trên xuống dưới, ý tứ rất rõ ràng, anh ta cũng thấy khó chịu với cô!
Cô nhìn lại nhưng không nói gì, cô biết hiện tại có nói gì cũng không xong, tốt nhất nên im lặng.
“Dật Phàm, con buông ra đi, tính tình Gia Vỹ quá nóng nảy, trước kia cả ngày chỉ biết ăn chơi không làm chuyện gì cho ra hồn, giờ còn dám thông đồng với người ta học đòi bắt cóc, cái mặt già này của ba đã sớm bị nó làm mất hết thể diện rồi!” Lương Sâm tức giận bỏ tay đứa con lớn ra, ngồi xuống ghế sô pha.
“Ba, việc này cứ giao cho con xử lý.
Sức khỏe ba không tốt, đừng nóng giận.” Lương Dật Phàm xoa dịu ba vài câu, sau đó đột ngột xoay người, ánh mắt xoáy thẳng vào cô, giọng nói của hắn khiến người ta lạnh sống lưng: “Tiết Lạc, bình thường Gia Vỹ và cô cũng không có thù oán gì, lần này là nó hơi quá đáng, nhưng nể mặt ba tôi và tôi, cô có thể không tố cáo nó mà bỏ qua chuyện này được chứ?”
“Ý của anh là muốn tôi và anh ta hòa giải, sau đó cứ để chuyện tôi bị bắt đi, suýt chút nữa đã bị người ta cởi hết quần áo coi như chưa từng xảy ra sao...”.
Cô cười nhẹ “Là như vậy đúng không? Anh Lương!”
“Tôi biết cô cảm thấy rất uất ức.” Ngoài mặt Lương Dật Phàm tỏ ra tươi cười nhưng lời nói lạnh lẽo vô cùng.
“Nhưng dù sao cô cũng đâu xảy ra chuyện gì, quần áo cũng không bị cởi ra, cô đã được cứu về an toàn, không phải sao?!”
“Hay… hay lắm, anh Lương nói rất hay, nếu tôi không bị thương tổn gì thì quả thật nên hòa giải với em trai anh, nhưng người gọi điện thoại bảo tôi đi ra ngoài, hại tôi bị bắt lên xe là Tạ Tâm Tâm tiểu thư, tôi nghĩ tôi hẳn là không có lý do gì để hòa giải với cô ta.” Cô dời mắt nhìn về phía Tạ Tâm Tâm đang kéo hành lý đứng ở cầu thang, chuẩn bị xuống dưới.
Tuy rằng cô đang cười rất tươi, nhưng nụ cười đó lại mang theo giá buốt.
Tạ Tâm Tâm bị cô nhìn đến mức hoảng sợ, cô ta lo lắng quay sang Lương Dật Phàm, mong cầu cứu từ hắn ta.
Nào ngờ...!Lương Dật Phàm còn chưa mở miệng, Lương Sâm đã tức giận trừng mắt nhìn Tạ Tâm Tâm.
“Cô chẳng qua cũng chỉ là một người giúp việc nhỏ bé, bình thường thấy cô dây dưa cùng con trai tôi, tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua, ai ngờ cô lại thâm độc như vậy, bên này vừa qua lại với Dật Phàm, bên kia đã chạy đến dạy cho Gia Vỹ làm chuyện phạm pháp.
Cô đừng mơ tưởng Tiết Lạc sẽ tha thứ cho cô, cũng đừng ngu ngốc nghĩ Dật Phàm sẽ giúp cô, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng người như cô đâu.
Chờ một lát nữa tôi sẽ bảo lái xe đưa cô đến sở cảnh sát, cho cô vào tù để được giáo huấn trong đó!”
Dù sao Tạ Tâm Tâm cũng là người mà Lương Dật Phàm thích, thấy cô ta bị ba mình lăng mạ, hắn cũng không thể nghe nổi nữa, nhưng lại không thể ngăn cản ba, chỉ đành ra hiệu bằng mắt cho Tạ Tâm Tâm, rồi nói: “Em đi trước đi, anh đã sắp xếp chỗ ở cho em rồi, chuyện ở đây cứ để anh lo.”
Tạ Tâm Tâm nghe xong liền vui mừng, nhưng vì Lương Sâm đang tức giận nên cô ta cũng không dám cười ra tiếng, đành phải ngoan ngoãn kéo hành lý định rời đi.
Lương Gia Vỹ và Lâm Bích Nguyệt im lặng không nói gì, cũng không dám lên tiếng, còn Lương Sâm thì bị hành động tự tung tự tác của đứa con trai lớn làm cho tức giận không nói nên lời.
Ở đây, dường như chỉ