Sáng hôm sau, khi Tiết Lạc mở mắt đồng hồ đã điểm 10 giờ sáng.
Nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, cô miễn cưỡng lật mình bò dậy, lết vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Soi thấy gương mặt và cặp mắt sưng phồng vì ngủ nhiều, da đầy bã nhờn, cô thở dài, da dẻ của mình sao lại thành thế này?
Lau qua loa gương mặt cho tỉnh ngủ, xong việc, cô gọi xuống dưới lầu dặn Tiểu Lê mang bữa sáng lên, tiếp theo ngồi an vị trước màn hình máy vi tính, chuẩn bị lên mạng đặt một bộ sản phẩm dưỡng da.
Cô nghĩ, hiện giờ mình đã là người có tiền, không cần tự ngược đãi bản thân làm gì, da không đẹp thì nên sài mỹ phẩm dưỡng da, không cần phải tiếc tiền nữa.
Tuy cô cũng không có ý định bước ra khỏi cửa phòng để cho ai ngắm, nhưng cũng không thích gương mặt mình vừa sưng vừa nhờn như thế này.
Bộ mỹ phẩm dưỡng da cô đặt phải ba ngày sau mới đến, công tác giao hàng quá chậm chạp, thôi đành tìm phim trên mạng để xem.
Chỉ một lúc sau đã thấy Tiểu Lê đưa đồ ăn lên.
Cô vừa ăn vừa xem phim, cuộc sống như thế này thật quá mỹ mãn, cô hoàn toàn hài lòng.
Trước khi bị xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, Tiết Lạc là một đứa trẻ mồ côi, sau khi đến tuổi tự lập, cô rời khỏi cô nhi viện và dốc sức làm việc ở bên ngoài, mỗi ngày đi làm đều mệt muốn chết nhưng tiền lương chẳng được mấy, điều kiện khu phòng trọ cô ở không được tốt, dù không thích nhưng vẫn phải cố gắng ở đó hai năm.
Khi đó cô đã từng nghĩ cuộc sống của mình khi nào mới khá lên đây? Đến lúc nào cô mới thôi lo lắng đến chuyện tiền nong, chuyện đang ngủ thì bị giật mình vì gián bò lên người, càng không lo đến cuối tháng lại phải đóng tiền nhà và tiền điện nước đây? Chỉ cần nhớ lại những chuyện đó thôi mà tim cô đã khó chịu như bị dao cắt vậy.
Hiện tại cuộc sống của cô rất tốt, không cần phải lo lắng bất cứ cái gì, chẳng mấy khi có được cơ hội hưởng thụ như thế này, không thể để lãng phí.
Chờ một thời gian nữa, khi hai đứa con trai nhà họ Lương không bắt nạt dì Nguyệt nữa, cô nhất định sẽ đi ra ngoài du lịch!
Chuyện lúc đó cô nói với Tưởng Nguyệt không phải là đùa, bởi vì đi du lịch ngắm cảnh đẹp khắp nơi trên thế giới chính là mơ ước của cô.
Thế giới này đẹp đẽ như thế, cô còn trẻ, vẫn còn có cơ hội đi đây đi đó, sau này muốn đi chưa chắc đã được.
Tiết Lạc ở lỳ trong phòng không chịu ra khỏi cửa, mấy ngày đầu không ai thấy có gì bất thường, chuyện xảy ra như vậy khiến tất cả mọi người đều không thấy thoải mái, chỉ có dì Nguyệt mỗi ngày đều đến gõ cửa phòng cô hỏi thăm, còn Lương Dật Phàm hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tròn ba ngày liền Tiết Lạc không ra khỏi cửa, chỉ ở lì trong phòng lên mạng hoặc xem phim, dì Nguyệt đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Bà nói chuyện với dượng Lương, cho rằng nếu cô còn ở lì trong phòng sẽ thành thói quen rồi sinh bệnh mất, thế là định đưa cô về nhà bà ngoại ở vài ngày.
Bà nói chuyện này với Lương Sâm trong bữa ăn, lúc đó Lương Dật Phàm cũng có mặt ở đó.
Nghe thấy câu chuyện của dì Nguyệt nói với ba mình, hắn ta hơi dừng đũa, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, không nói tiếng nào, gương mặt vẫn lạnh tanh như cũ.
Nhưng sau khi ăn cơm xong, hắn lại tới gõ cửa phòng Tiết Lạc.
Tiết Lạc đang ăn cơm, cô không muốn xuống nhà nên gọi Tiểu Lê mang cơm lên phòng cho cô.
Vừa ăn cơm vừa xem phim hài đúng là sung sướng.
Nghe thấy tiếng đập cửa, cô buông đũa đi tới bên cánh cửa, thuận miệng nói vọng ra: “Dì Nguyệt, vừa ăn cơm xong đã tới tìm con tâm sự rồi ạ?”
Mấy ngày nay cô không xuống dưới nhà nên dì Nguyệt phải lên phòng nói chuyện với cô, vì thế lần này cô cũng nghĩ rằng người ngoài cửa là dì Nguyệt, không hỏi nhiều đã mở cửa ra, ai ngờ người đứng bên ngoài không phải dì Nguyệt, mà là Lương Dật Phàm!
Hắn ta cao hơn cô nhiều, cô đã quên trong tiểu thuyết tả hắn cao bao nhiêu, cô lại vừa mới xem phim hài nên đầu óc chưa kịp suy nghĩ, vì thế điều đầu tiên cô nghĩ đến khi nhìn thấy chiếc cằm của Lương Dật Phàm là hắn cao hơn cô rất nhiều.
Cô nhìn lên, mệt mỏi hỏi hắn: “Anh tìm tôi có việc gì không?”
Ý là có chuyện gì nói mau, cô chưa ăn xong cơm, phim còn chưa xem hết kia kìa.
“Mấy ngày nay cô ở lì trong phòng là muốn trốn tôi sao?” Lương Dật Phàm cúi xuống nhìn Tiết Lạc, phát hiện cô đang mặc một bộ áo ngủ, tóc buộc tạm, gương mặt để mộc, tuyệt đối không giống phong cách trước đây của cô.
Cô tự giam mình trong phòng đã rất lạ, nhưng lại còn xuất hiện lôi thôi lếch thếch trước mặt hắn ta thì đúng là không thể tưởng tượng được! Tại sao cô càng ngày càng trở nên kỳ quái như vậy?
“Anh hai ơi, có phải anh mắc bệnh tự kỷ nặng phải không? Tại sao lại nghĩ tôi không ra khỏi phòng là vì muốn trốn anh?” Cô che trán, suýt nữa đã bật cười sằng sặc.
Không phải cô trốn Lương Dật Phàm, mà cô đang trốn tình tiết của cuốn tiểu thuyết này, và tất cả những diễn biến xảy ra sau đó.
Nếu chỉ cần đối phó với một mình nam chính, cô sẽ không tự giam mình ở trong phòng như thế này.
Vấn đề là, người muốn hại cô...!không chỉ có một mình tay nam chính.
“Tiết Lạc, cô đang có âm mưu gì phải không? Tôi thấy trong khoảng thời gian này cô có những hành động rất khả nghi.” Lương Dật Phàm bước tới gần, đưa tay nắm lấy cằm của Tiết Lạc.
“Sao tôi cứ có cảm giác lúc trước cô nói không thích tôi chỉ là lời nói dối.
Có phải cô vẫn còn thích tôi nên đang giở chiêu trò mới để thu hút tôi phải không?”
Oan quá! Cô thật bái phục trình độ tự luyến của Lương Dật Phàm.
Cô tránh cánh tay của Lương Dật Phàm, sau đó dùng sức đấm nhẹ vào ngực hắn ta, cười nhạt: “Anh yên tâm, tôi nói là giữ lời, đúng là lúc này tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với anh cả!”
Có là kẻ mù cô cũng không bao giờ thích một người như Lương Dật Phàm!
Lương Dật Phàm thuận thế bắt lấy tay cô, cười tà: “Tốt nhất cô nên nhớ kỹ lời mình đã nói, đừng để một ngày nào đó đột nhiên lại nói lúc trước là vì bất đắc dĩ, sau đó tiếp tục bám lấy tôi.”
Cô nhếch miệng, cũng không trả lời, nhưng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa khinh thường đã tỏ rõ thái độ