Tạ Tâm Tâm nghĩ rằng cô ta sẽ thoải mái rời khỏi nơi này, Lương Dật Phàm sẽ giúp cô ta xử lý tốt mọi chuyện, dù sao Lương Dật Phàm cũng thích cô.
Nhưng mà tại vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Lương Dật Phàm, rồi nhìn đến thái độ những người khác giống như đang xem kịch vui, Tạ Tâm Tâm hoảng hốt, cô đang rất sợ hãi.
Thật không dễ dàng gì quen được một công tử giàu có như vậy, vốn tưởng rằng không lâu nữa sẽ có thể được làm Lương thiếu phu nhân, nhưng lúc này cô lại bị chính người đàn ông mình thích đưa vào sở cảnh sát, cô không thể chấp nhận được chuyện này.
Tạ Tâm Tâm không kịp suy nghĩ gì nữa, vội chạy tới ôm lấy chân Lương Dật Phàm, quỳ trên nền nhà khóc to: “Dật Phàm, anh đừng đối xử với em như vậy, là do em bị lời nói của Tiết Lạc dụ dỗ nên mới đồng ý, em sợ cô ấy sẽ cướp mất anh.
Lúc đó em bị điên nên mới nói như vậy, em đối với anh là thật lòng, anh cũng biết mà, đừng đưa em đến sở cảnh sát được không?”
“Buông tay ra!” Lương Dật Phàm gầm nhẹ, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Tạ Tâm Tâm biết tính khí hắn không tốt, thấy Lương Dật Phàm la mình như vậy, cô ngoan ngoãn buông tay ra lùi sang một bên.
Nhưng cô còn chưa được tha thứ, cô cũng không muốn bị bắt đi nên chỉ có thể tiếp tục cầu xin hắn.
Cô có dáng vẻ rất hiền lành lại đang tỏ ra đáng thương, nước mắt chảy dài, yếu đuối nhìn Lương Dật Phàm.
Cô biết, Lương Dật Phàm sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy cô như vậy.
Quả nhiên, hắn thấy cô khóc như vậy cũng trầm mặc.
Tuy rằng tức giận việc Tạ Tâm Tâm mộng tưởng muốn kiểm soát hắn, nhưng hiện giờ hắn đang thích cô, hắn không muốn nhìn thấy người mình thích khóc, đây là sự thật.
Đáng tiếc, Lương Dật Phàm vẫn chưa lên tiếng, nhưng bộ dạng khóc lóc thảm thương của Tạ Tâm Tâm lại làm những người ở đây không chịu nổi nữa.
Lương Sâm rất chán ghét Tạ Tâm Tâm, hai đứa con của ông, một đứa bị cô ta mê hoặc, một đứa bị cô ta làm liên lụy, ông thật hận chết cái nhà họ Tạ này.
Lương Sâm đứng lên, thong thả bước tới nắm lấy Tạ Tâm Tâm đang quỳ trên sàn nhà, định lôi thẳng cô ta ra cổng.
“Dật Phàm” Tạ Tâm Tâm bị dọa sợ chết khiếp, cô ta khóc như vậy còn chưa dụ dỗ được Lương Dật Phàm, ông già chết tiệt này kéo cô ta làm gì.
Cô ta vội hét to, sợ hãi nhìn Lương Dật Phàm.
Chỉ tiếc rằng, thứ Lương Dật Phàm coi trọng nhất là thể diện, hắn im lặng nãy giờ, suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy giữ lại Tạ Tâm Tâm thật không tốt tính, hắn nên để cô ta đi nếm chút gian khổ, cho cô ghi nhớ, để lần sau cô ta không dám nghĩ đến hành động to gan như vậy nữa.
Vì thế, thấy ba mình kéo Tạ Tâm Tâm ra ngoài hắn ta cũng không nói tiếng nào, Lương Dật Phàm cũng giống như những người đang ở đây, hoàn toàn không có phản ứng gì, làm như không thấy Tạ Tâm Tâm đang cầu cứu.
Tạ Tâm Tâm rất nhanh bị kéo đến cạnh cửa, cô không muốn đi nên nắm chặt cửa, sống chết không chịu buông tay.
Lương Sâm hùng hùng hổ hổ gọi bảo vệ tới, thẳng thừng kéo cô ta ra ngoài, còn bảo lái xe mang cô đến sở cảnh sát, xong xuôi mọi chuyện mới xoay người trở về phòng khách.
Trong phòng khách.
Lương Gia Vỹ vỗ tay, cười to: “Đúng là một vở kịch hay, lúc Tạ Tâm Tâm hợp tác với tôi, chính miệng cô ta đồng ý nếu xảy ra chuyện gì sẽ tự mình chịu trách nhiệm.
Vừa rồi cô ta lại còn nói dối, tôi cảm thấy đưa cô ta vào sở cảnh sát rất tốt, loại phụ nữ ham hư vinh không chịu trách nhiệm như vậy nên bị giam lại, ông đây cũng thấy chán ghét từ lâu rồi.”
Lương Dật Phàm lạnh lùng đưa mắt liếc Lương Gia Vỹ, Lương Gia Vỹ đành ỉu xìu ngậm miệng lại, nhưng vẫn giữ bộ dáng bỡn cợt, sau đó nhếch mày cười cười nhìn Tiết Lạc.
Lương Dật Phàm thấy em trai mình yên lặng rồi mới quay sang nhìn Tiết Lạc, ánh mắt hắn ta lạnh lẽo đến mức có thể đông chết người: “Tiết Lạc, hiện tại Tạ Tâm Tâm đã bị ba tôi đưa đến sở cảnh sát, cô ta nhất định sẽ được giáo huấn trong đó một thời gian.
Như vậy cô đã hả giận chưa? Chuyện em trai tôi, cô cũng nên quên đi phải không?”
Cô đã thành công xử lý xong một vai nữ phụ xấu tính, xem ra sau này mọi chuyện sẽ được suông sẻ hơn.
Thực ra cô cũng không muốn bóp ch3t hết những vai diễn xấu trong tiểu thuyết ngay lập tức, giống như hai anh em Lương gia cặn bã trước mặt đây, sau này cô còn phải ngược đãi bọn họ nữa chứ.
Sau khi đánh bại Tạ Tâm Tâm, cô muốn nghỉ ngơi dưỡng sức nên không muốn tiếp tục chơi đùa với những người này.
Cô lạnh nhạt nhìn Lương Dật Phàm, khẽ nói: “Được, tôi đồng ý hóa giải với em trai anh, cũng sẽ quên đi chuyện này.”
Nói xong cô định kéo dì Nguyệt rời đi, nhưng nhìn thấy Lương Sâm đang từ cửa đi vào, cô nghĩ dì đã có dượng Lương bảo vệ, không cần mình lo lắng nữa, vì thế cô để dì đứng lại đó, còn mình đi nhanh lên lầu, trở về phòng.
Lương Sâm sau khi trở lại liền mắng cho hai đứa con một trận, sau đó mới ôm Lâm Bích Nguyệt rời đi.
Lương Gia Vỹ vốn muốn nổi điên lên, định cãi lại ba mình cho ra lẽ, nhưng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của anh trai, anh ta đành phải im miệng, không còn cách nào khác đứng yên chịu trận nghe mắng, đợi sau khi ba đi rồi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, uể oải ngã xuống sô pha.
“Anh, anh có thấy Tiết Lạc hơi quái lạ không? Thái độ của cô ta đối với em và anh hoàn toàn khác trước đây!” Lương Gia Vỹ thấy xung quanh không có ai, trong phòng khách chỉ còn lại anh ta và Lương Dật Phàm mới dám hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.
Từ lần trước đụng phải Tiết Lạc ở cửa hàng bán quần áo, Lương Gia Vỹ đã sớm phát hiện ra Tiết Lạc có chút kỳ lạ.
Trước kia ngoài ba anh ta và Lâm Bích Nguyệt, Tiết Lạc chỉ cư xử dịu dàng với anh ta và anh trai, còn những người khác không cần quan tâm tới.
Có điều, hiện giờ cô ta đối với người khác điêu ngoa đanh đá thì cũng mặc kệ, nhưng cô ta lại tỏ ra thản nhiên, không nịnh bợ, còn cãi nhau với Lương Gia Vỹ anh.
Hẳn trong lòng cô ta phải hiểu rất rõ quan hệ giữa anh và anh trai rất tốt, mặc dù Tiết Lạc không để ý tới Lương Gia Vỹ, nhưng cũng sẽ không cãi nhau với anh.
Vì thế Lương Gia Vỹ