“Không cần cám ơn, anh chỉ không muốn nhìn thấy em bị ngã.” Giọng nói của Chu Hạo Nhiên rất nhẹ, dường như không để ý đến thái độ lạnh lùng của cô dành mình.
Nhưng cô lại bị đôi mắt dịu dàng của anh làm cho bối rối, cô mất tự nhiên xoay người chạy biến vào trong nhà bếp.
Lâm Bích Nguyệt chứng kiến toàn bộ sự việc bèn bước tới chặn cô lại, lo lắng nắm tay cô hỏi han: “Con có bị thương ở đâu không? Dì vừa thấy con suýt ngã ở chỗ cầu thang, may mà cậu Chu Hạo Nhiên đây nhanh tay nhanh mắt, bằng không con đã bị thương như lần trước rồi.”
“Con không sao, anh ấy vừa vặn đỡ được nên con không bị ngã.” Cô kéo bàn tay của Lâm Bích Nguyệt xuống, không dám nhìn dì nữa.
“Con đi lấy nước uống, dì hỏi hộ con anh ấy muốn uống gì nhé.”
Lâm Bích Nguyệt không suy nghĩ, kinh ngạc hỏi lại.
“Chẳng phải thằng bé đang đứng ngay đây sao, tại sao con không tự mình đi hỏi nó?”
“Ai nha, thôi con vào bếp đây, dì cứ giúp con hỏi anh ấy đi ạ.” Cô thực sự không còn dũng khí nhìn mặt Chu Hạo Nhiên, nói xong bèn chạy tuốt vào trong bếp.
Cô nhanh chóng đi tới bên tủ lạnh, đặt một tay lên cánh cửa nhưng không mở ra ngay mà đứng thở hổn hển, đờ người nhìn cánh cửa tủ, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó rất lung.
Xong rồi, cô đã xong thật rồi, cô có cảm giác mình sợ phải nhìn thấy Chu Hạo Nhiên, khi nhìn thấy anh, cô bắt đầu có những biểu hiện kỳ quái như tim đập rất nhanh và mặt nóng bừng.
Hơn thế nữa, những hiện tượng này ngày càng có chiều hướng tăng mạnh khiến cô không còn dũng khí nói chuyện bình thường với anh nữa.
Đây là chuyện gì vậy? Anh chỉ là một nhân vật phụ nhỏ thôi mà, tại sao cô lại có cảm giác đáng sợ này với anh?
“Em đang suy nghĩ gì vậy, không lấy nước uống sao? Em đi lấy nước mà không hỏi anh uống gì thì làm sao lấy được?” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng đàn ông mạnh mẽ, đánh thức cô.
Cô quay phắt đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt Chu Hạo Nhiên, anh đã tới sau lưng cô từ lúc nào, còn dựa vào rất gần.
Cô chớp mi, trong đôi mắt thoáng hiện nét hoảng loạn.
“Anh vào đây làm gì?” Cô cố tỏ ra bình thường, hỏi anh, sau đó tiếp tục quay lại định mở tủ lạnh, lấy đồ uống.
Tay Chu Hạo Nhiên nhanh chóng đưa qua giúp cô mở cánh cửa tủ lạnh.
“Để anh giúp em, em chọn đồ uống đi.”
“À vâng.” Cô bước sang một bên, đọc cho anh tên của một số loại đồ uống, Chu Hạo Nhiên lưu loát lấy từ trong tủ lạnh ra đúng những loại cô chọn, sau đó đóng cửa tủ.
“Anh không uống gì sao?” Thấy anh không lấy gì cho mình mà chỉ chọn những loại đồ uống cô đã gọi bèn sốt ruột hỏi lại.
“Ừ, anh không thích uống mấy loại này, anh hơi kén chọn đồ uống, bình thưởng chỉ uống một loại duy nhất.” Chu Hạo Nhiên giải thích, sau đó ôm lấy toàn bộ đống đồ uống, còn đưa tay ra bẹo má cô một cái rồi mới nói: “Đi thôi, lên phòng của em.”
Bị anh bẹo má khiến cô càng thêm hoảng, nhưng cô chưa kịp nói thêm thì anh đã xoay người đi ra ngoài.
Cô thở dài, không trốn thoát được chuyện này rồi, cô cũng không muốn từ chối vì vậy đành phải ôm một bụng đầy khó chịu đi theo anh ra khỏi nhà bếp.
Không thấy bóng dáng dì Nguyệt ở phòng khách, cô đoán dì đã về phòng nghỉ ngơi hoặc đi ra ngoài.
Dì cũng thật là, chẳng lẽ dì không cảm thấy lo lắng chút nào khi để cô ở lại một mình với Chu Hạo Nhiên sao.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, “À cái kia, vừa rồi anh với dì Nguyệt nói chuyện gì vậy? Em thấy dì rất vui.”
“Em muốn nghe lời nói thật hay nói dối?” Anh đi ở phía trước, giọng nói pha trộn một chút vui đùa, vô cùng mê người.
Hiển nhiên lúc này cô không còn tâm trí đâu cảm thụ sự mê người của ai đó, mặt cô nhăn tít lại: “Đương nhiên là lời nói thật rồi.”
“Anh và dì chỉ đang tâm sự về việc chung thân đại sự của em thôi.”
“Cái gì? Anh và dì Nguyệt nói về chuyện đại sự cả đời của em hả?” Cô giật thót, vội vã chạy đến bên cạnh nắm lấy vạt áo của anh, khẩn trương hỏi dồn: “Vậy cả hai nói chuyện thế nào, dì ấy có nói em không muốn quen bạn trai, không muốn kết hôn không?”
“Em nhất định phải đứng ở đây thảo luận về đề tài này sao?” Chu Hạo Nhiên liếc nhanh sang xung quanh, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô gái nhỏ bé đứng trước mặt mình.
Cô nghe anh nói thế cũng đảo mắt một vòng, nơi đây hay có người qua lại, cũng gần cầu thang, đúng là không phải chỗ tốt để đứng nói chuyện.
Suy nghĩ nhanh vẫn nên đi chỗ khác thì hơn, nghĩ vậy cô lập tức buông tay áo anh ra, sau đó đi lên lầu.
“Vậy lên phòng em rồi nói.”
Giọng nói của cô mang theo chút ý tứ làm Chu Hạo Nhiên khẽ thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ đi theo, nhưng đáy mắt lại ánh lên ý cười.
“Aaa ——”
Cô mạnh tay mở cửa làm vang lên tiếng động lớn, khiến Tưởng Nguyệt đang nhỏ nước miếng ngắm trai đẹp ở trong phòng cũng phải giật mình, cô nhíu mày: “Cậu uống nhầm thuốc hả? Làm mình sợ muốn vọt tim ra rồi, bỗng dưng đi đập cửa lớn vậy?”
“Mình trượt tay đấy, không cẩn thận bị đập cửa.” Bị Tưởng Nguyệt nói như vậy, cô tiêu ngay cơn tức, phải tìm cớ lấp li3m.
“Đồ uống đâu? Chẳng phải cậu xuống nhà lấy đồ uống sao?” Tưởng Nguyệt đứng lên tra hỏi.
Cô không trả lời ngay mà đi tới chiếc ghế để cạnh ban công, ngồi xuống, thuận tiện ngoắc ngón tay ra phía cửa: “Anh họ của cậu đang mang lên.”
“Chà, quả nhiên là cậu điều khiển được anh ấy nha.” Tưởng Nguyệt cười to, chạy đến trước mặt Tiết Lạc, nhìn cô đầy hứng thú: “Mình biết rồi nhé, chắc chắn là cậu cũng có tình cảm với anh họ của mình...”
“Cậu đừng nói bậy.” Cô biết thừa con bé Tưởng Nguyệt này đang giúp Chu Hạo Nhiên, sợ những lời Tưởng Nguyệt nói sẽ bị Chu Hạo Nhiên nghe thấy, cô vội vàng đưa tay bịt miệng Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt giãy dụa, cả hai cùng lăn ra sàn nhà, quấn quít lấy nhau.
Đúng lúc Chu Hạo Nhiên bước vào phòng nhìn thấy cảnh này.
Anh hơi nhíu mày, hắng giọng: “E hèm, hai người đang làm gì thế?”
“Ah, anh họ, anh lên rồi đấy à?” Nghe thấy giọng nói của Chu Hạo Nhiên, Tưởng Nguyệt vội vàng buông Tiết Lạc ra, lập tức đứng lên.
Cô cũng nhanh chóng bò dậy, âm thầm đi tới đ ĩa đồ ăn vặt, sau đó chuyển sang chương trình phim mình thích.
Chờ cô chuẩn bị xong, quay lại định gọi Tưởng Nguyệt và Chu Hạo Nhiên ngồi xuống sàn xem phim thì phát hiện Chu Hạo Nhiên đang đứng ngay sau cô, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, còn Tưởng Nguyệt đã mất tích từ khi nào.
“Tiểu Nguyệt đâu rồi ạ?” Cô cảm thấy không được tự nhiên, cố tình hỏi tới chiếc phao cứu sinh của mình, sao đột nhiên lại không thấy người? Tưởng Nguyệt đi đâu vậy?
“Em ấy nói ở đây chán quá nên xuống lầu tìm dì Nguyệt nói chuyện rồi.” Chu Hạo Nhiên giải thích.
Câu giải thích này quá khả nghi.
Cô hơi bối rối kéo làn váy, cô không nhìn anh nữa mà chuyển tầm mắt sang bộ phim đang chiếu trên TV.
Cô dám khẳng định Tưởng Nguyệt cố tình tạo cơ hội cho cô và Chu Hạo Nhiên được ở riêng.
Cô vốn không muốn làm tổn hại tình bạn giữa mình và Tưởng Nguyệt, giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Giờ cô và Chu Hạo Nhiên ở chung một phòng phải nói chuyện gì đây? Chẳng lẽ bảo anh đi ra ngoài đi à?
Đợi một chút.hình như lúc nãy cô còn chưa hỏi được anh đã nói chuyện gì với dì Nguyệt.
Nghĩ vậy, cô kéo khóe miệng lên