Chu Hạo Nhiên sao có thể ngoan ngoãn buông cô ra, anh càng dùng sức ôm chặt, nói đùa bên tai cô: “Muốn anh buông em ra? Vậy em đồng ý làm bạn gái anh đi.”
“Sao có thể như vậy được, em không đồng ý.” Tiết Lạc cương quyết từ chối, dùng sức lắc đầu.
Vì để bảo vệ mình, cô không muốn ở trong cuốn tiểu thuyết này nói chuyện yêu đương với bất cứ ai, giờ sao có thể đồng ý với yêu cầu của Chu Hạo Nhiên.
Hơn nữa Chu Hạo Nhiên chỉ là một nhân vật phụ, nếu đồng ý với anh, không biết nội dung tiểu thuyết có bị thay đổi sang chiều hướng vô cùng xấu hay không, cô vẫn nên cẩn thận mọi chuyện, không thể vô ý đi trêu chọc vào đàn ông thì hơn.
Nghe cô nói không đồng ý, Chu Hạo Nhiên cảm thấy hơi buồn.
Trong lúc hai người vẫn đang giằng co ở trên sàn nhà thì cửa phòng đột ngột bị mở ra, bên ngoài vang lên giọng nói của Lâm Bích Nguyệt: “Lạc Lạc, con...” Nhìn thấy đôi trẻ trong phòng đang ôm chặt nhau nằm dưới đất, Lâm Bích Nguyệt chưa kịp nói hết câu đã ngây ra.
Mà hai người nằm trên sàn nhà cũng bị hành động bất ngờ của Lâm Bích Nguyệt làm cho sửng sốt một lúc lâu, chưa kịp phản ứng lại.
Ái chà, hình như có người nào đó đã khôi phục lại ý thức rồi nhưng vẫn không muốn buông cái người ngốc nghếch này ra, nên làm bộ kinh ngạc nhìn trân trân người đang đứng ở cửa, yên lặng không nói gì.
Những người có mặt đều sững sờ trước tình cảnh này.
Bỗng Tưởng Nguyệt ở sau lưng Lâm Bích Nguyệt đột nhiên hét to: “Anh, sao anh lại ôm Lạc Lạc nằm ở đó?”
“A, đúng vậy, Hạo Nhiên sao con lại ôm Lạc Lạc như vậy?” Lâm Bích Nguyệt tỉnh táo lại, kinh ngạc nhíu mày hỏi Chu Hạo Nhiên.
Lúc này Chu Hạo Nhiên mới không đành lòng buông Tiết Lạc ra, sau đó thuận miệng cười nói: “Chúng con đang chơi trò chơi, xem thể lực của ai lớn hơn, sự thật đã chứng minh, thể lực của con vẫn lớn hơn so với Tiết Lạc.”
Ôi trời ạ! Người đàn ông này còn có thể tùy tiện nói ra một lý do hoàn hảo như vậy, cô liếc anh một cái, thầm nghĩ anh thật xấu xa.
Nhưng vì không muốn để dì phải lo lắng, cô đành phải gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, tụi con chỉ là đang so thể lực mà thôi, dì đừng nghĩ nhiều quá.”
Lâm Bích Nguyệt cũng không so đo nữa.
Bà bước vào trong kéo tay Tiết Lạc, vui vẻ cười nói: “Lạc Lạc à, mấy ngày nay dì thấy tâm tình con không tốt, dường như con ở đây cũng không được thoải mái lắm, dì định để con về ở với bà ngoại một thời gian, nhân tiện chăm sóc cho bà.
Có điều, dì vừa mới trò chuyện với tiểu Nguyệt, con bé nói đang thuê một căn nhà, nhưng chỉ ở một mình rất cô đơn và cũng hơi nguy hiểm nữa, muốn con chuyển sang ở cùng con bé, dì cảm thấy các con còn trẻ, cũng tâm đầu ý hợp, lại là bạn thân của nhau, nghĩ thấy ý này cũng rất hay cho nên định hỏi con là muốn đến ở với bà ngoại, hay đi cùng Tiểu Nguyệt ra ngoài ở cho thoải mái?”
Lâm Bích Nguyệt vừa nói xong, Tưởng Nguyệt đã chạy tới kéo tay của cô, nhìn cô chớp chớp mắt: “Lạc Lạc, mình đang ở một mình bên ngoài rất sợ, cũng không có ai chơi cùng nữa, cậu mau đến ở cùng với mình đi.”
Ở nơi này, vì cả ngày phải tránh mặt Lương Dật Phàm nên cô luôn cảm thấy phiền phức và mệt mỏi, cho nên khi nghe thấy đề nghị của dì và Tưởng Nguyệt, cô cảm thấy rất tốt.
Đúng là cô nên đi ra ngoài, không thể cứ ở mãi trong nhà như vậy được.
Nhưng, rốt cuộc nên đi đến nhà bà ngoại hay sang ở cùng với cô bạn thân đây?
Suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng cô quyết định đến ở cùng Tưởng Nguyệt.
Nguyên nhân chính là bởi vì cô chưa từng ở chung với bà ngoại, Tiết Lạc trước kia là do bà ngoại nuôi lớn, cô sợ mình sẽ bị phát hiện ra không phải là Tiết Lạc thật.
Để an toàn, tốt nhất cô nên đi theo Tưởng Nguyệt.
Dù sao Tưởng Nguyệt không phải là nhân vật xấu, ở cùng với cô ấy cô sẽ không lo mình bị làm hại, cũng tránh mặt được Lương Dật Phàm, ý này rất hay.
“Dì nghĩ con nên đến ở với Tiểu Nguyệt, không nên để con đến quấy rầy bà ngoại thì tốt hơn.”
Lâm Bích Nguyệt vui vẻ vuốt hai má cô: “Lạc Lạc, con phải ngoan ngoãn ở cùng với Tiểu Nguyệt đó, lâu lâu lại đến thăm dì, đợi khi nào con cảm thấy tâm trạng tốt lên thì hãy trở về, hiểu không? Còn nữa, con đừng hiểu lầm là dì muốn đuổi con đi, chỉ là dì không muốn nhìn thấy con ở đây mà không được thoải mái.”
“Con hiểu mà, dì cũng đừng nghĩ nhiều, dì là người thân của con, dì đối xử tốt với con thế nào con đều biết, con không bao giờ nghĩ xấu về dì như vậy đâu ạ.” Cô ôm dì Nguyệt, an ủi dì.
Sau khi cô đồng ý, buổi chiều Lâm Bích Nguyệt và Tưởng Nguyệt cùng cô thu dọn hành lý, xem Chu Hạo Nhiên như chân bốc vác, bắt anh mang hành lý của cô lên xe, sau đó ở lại Lương gia dùng cơm.
Cuối cùng cô được dì Nguyệt tiễn ra cửa, lên xe rời đi.
Cô ra khỏi nhà rất vội vã, đương nhiên lúc ấy chính cô, Chu Hạo Nhiên, Tưởng Nguyệt và dì Nguyệt đều không nghĩ như vậy.
Cho đến buổi tối Lương Dật Phàm về nhà ngồi ăn cơm với ba mình và Lâm Bích Nguyệt, nghe được tin Tiết Lạc đã chuyển ra ngoài, cả người hắn sững sờ đến ngây người.
Hắn chưa bao giờ nghĩ cô gái từng điên cuồng quấn lấy hắn lại lặng lẽ rời đi như vậy.
Trước đó cũng không hề báo cho hắn biết hay để lại một câu nói nào.
Không hiểu sao Lương Dật Phàm lại cảm thấy rất tức giận.
Anh thật sự muốn nổi nóng, muốn đánh người, muốn đập vỡ tất cả mọi thứ.
Khi xe dừng lại, cô và Tưởng Nguyệt vẫn còn đang cười đùa vui vẻ, Chu Hạo Nhiên quay đầu nhìn, tuy thấy hai người tươi cười rất đẹp, nhưng anh cũng không thể chờ được nữa.
“Tới nơi rồi, xuống xe