Cô lặng lẽ nhìn lướt qua người thợ sửa kính đã đi xa, sau đó quay sang mỉm cười với dượng Lương, bình tĩnh giải thích: “Dượng Lương, không có việc gì đâu ạ, tại cánh cửa ban công phòng con bị vỡ kính nên mới mời thợ về sửa chữa ấy mà.”
“Cửa ban công bị vỡ?” Lương Sâm vô cùng kinh ngạc.
Nhưng cô đang muốn lấp li3m chuyện này nên tỏ ra thân thân thiết thiết cười rộ lên, khoác tay Lương Sâm và nói: “Dượng Lương à, để con kể cho dượng nghe chuyện khác đã.
Sáng nay con theo dì Nguyệt đi dạo phố, vốn đang rất vui vẻ nhưng trên đường lại gặp phải Gia Vỹ…” Nói đến đây bèn dừng lại, không tiếp tục nữa.
Nhưng chỉ cần thế đã khiến Lương Sâm nghe xong nóng nảy.
“Rồi sau đó? Hai đứa đánh nhau một trận hả?”
Lương Sâm đúng là biết quá rõ con trai của ông, Gia Vỹ rất bốc đồng, cứ hễ nóng lên là đánh người bừa bãi.
Cô thầm giật mình, biết không thể tùy tiện nói dối với dượng đành kể thật: “Lúc đó Gia Vỹ mắng con và dì Nguyệt, còn muốn đánh con nữa.” Nói đến đây sắc mặt của cô lập tức trầm xuống.
“Anh ta muốn đánh con cũng chịu, nhưng lại nói những lời khó nghe làm tổn thương dì Nguyệt, khiến dì ấy buồn bã cả ngày nay chưa thiết ăn gì, chỉ tự giam mình ở trong phòng.”
Lương Sâm vừa nghe thấy vợ bị con trai mình mắng, lúc này đang tự giam mình ở trong phòng cả ngày chưa ăn gì khiến ông cảm thấy bối rối, quên luôn việc hỏi lý do tại sao cửa kính phòng lại bị vỡ, vội vã chạy vào nhà.
Cô thấy chuyện diễn ra theo đúng ý đồ của cô thì vui vẻ lắm, một mình đứng trong sân, trên môi nở nụ cười khó hiểu.
Đến giờ cơm, trong phòng ăn.
Sau khi được Lương Sâm khuyên can an ủi mãi, Lâm Bích Nguyệt mới nguôi nguôi, cùng xuống lầu ăn cơm.
Cô đói bụng nên đã ngồi vào bàn chờ từ lâu, thấy dượng Lương săn sóc dìu dì Nguyệt xuống, cô cười híp mắt an ủi dì vài câu.
Lương Sâm thấy vợ không tức giận nữa cũng mỉm cười thoải mái, bầu không khí trong phòng ăn vô cùng hòa hợp.
Khi Lương Dật Phàm xuống lầu, nhìn thấy hình ảnh này bỗng cảm thấy tức giận, muốn quay đầu đi về phòng, nhưng lại nghĩ nếu cứ để như thế càng khiến cô và Lâm Bích Nguyệt tưởng họ là chủ nhà, hắn cũng phải xuất hiện một chút để bọn họ biết đây là nhà của ai, sau này xem còn dám coi trời bằng vung nữa hay không.
“Ba, ba về rồi à.” Lương Dật Phàm đi tới ngồi vào chỗ của mình, quay sang chào hỏi Lương Sâm, còn coi những người khác là không khí.
Lương Dật Phàm xuất hiện khiến nụ cười trên mặt Lâm Bích Nguyệt trở nên cứng nhắc.
Bà không ghét Dật Phàm, mà bởi vì thằng bé quá đáng sợ nên bà có cảm giác hơi e ngại.
Nhất là lúc sáng vừa bị Gia Vỹ mắng nhiếc làm bà càng sợ hơn.
Cô cũng im lặng, cô biết lúc này mình không nên nói gì.
Lương Sâm là người duy nhất đáp lại, ông nhìn thoáng qua Lương Dật Phàm, thái độ khá lạnh nhạt: “Ừ.”
Đồ ăn được dọn lên.
Tạ Tâm Tâm bưng ra rất nhiều đồ ăn Lương Dật Phàm thích, còn cố tình đặt ở trước mặt hắn ta, sau đó cười vui vẻ rời đi.
Lương Dật Phàm cũng quay sang mỉm cười với cô ta, hai người nhìn nhau đầy ám muội.
Cô liếc nhanh qua hai người bọn họ, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Đúng lúc này, dượng Lương đột nhiên hỏi cô: “Tiết Lạc, lúc nãy con còn chưa nói cho Dượng biết, cửa ban công phòng con sao lại bị vỡ? Sửa hết bao nhiêu tiền để dượng đưa lại cho con.”
Thấy dượng Lương lại hỏi về vấn đề này, cô cười vui vẻ ngẩng đầu lên, vờ như lơ đãng liếc nhìn Lương Dật Phàm.
Thấy ba mình biết chuyện cửa sổ phòng Tiết Lạc bị vỡ, Lương Dật Phàm sợ hãi.
Lại bị cô nhìn như vậy khiến tim hắn nảy lên.
Nếu cô nói là hắn làm sẽ khiến cho ba lại cảm thấy hắn không tốt, sao còn có thể tiếp tục ở lại trong nhà này nữa.
Lương Dật Phàm nghĩ nếu mình không thể ở lại đây, sẽ không trông coi được căn phòng cũ của mẹ,