Sau khi Tôn Duy hỏi về lộ trình, những người da đen không lên tiếng nữa. Mặc dù là NPC nhưng bọn họ cũng có ý thức, và bọn họ sợ lại tiết lộ thông tin liên quan đến cửa ải.
Sau khi đi trong rừng hơn một giờ, cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận được hơi thở của cuộc sống con người. Giữa rừng rậm mở ra một mảnh đất trống được bảo vệ bởi hàng rào làm bằng cành cây. Một con sông nhỏ chảy qua bộ lạc. Hai bảo vệ người da đen khoác lên mình bộ da thú thấy bọn họ đi tới thì vẫy tay với thủ lĩnh đi đầu và mở cổng bộ lạc.
Bốn người Đồ Hoá đi theo sau đám người áo đen tò mò quan sát bộ tộc nguyên thủy này. Một nhóm thổ dân với khuôn mặt đầy hình vẽ và khoác da thú đứng ở trung tâm bộ lạc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn họ chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống họ.
Vương Bác Vũ lặng lẽ ghé vào tai Đồ Hoá nó: “Bộ lạc này… Ăn thịt người à?”
“Nếu bọn họ ăn thịt người thì mày đã hoá thành phân rồi.” Đồ Hoá thấp giọng trêu chọc Vương Bác Vũ. Ánh mắt lại dừng ở người đàn ông ăn mặc sang trọng đang đứng trước mặt thổ dân.
Đó là một lão già người da đen gầy gò, trên đầu đội vương miện lông vũ màu sắc rực rỡ, thân hình [email protected] trụi, quanh eo quấn một tấm da hổ vằn vàng đen. Tuy ông ta gầy nhưng lại có ánh mắt sắc bén và tràn đầy khí thế bá vương. Ông cầm trong tay một viên pha lê trong suốt to bằng quả trứng ngỗng trông có vẻ không phù hợp với bộ lạc nguyên thủy.
Ông ta hẳn là thủ lĩnh của bộ lạc này – người tộc trưởng mà những người da đen đó đã nhắc đến. Thấy Đồ Hoá vẫn nhìn mình, tộc trưởng đột nhiên nở nụ cười. Hàm răng ố vàng do tuổi già của ông ta nhìn có chút đáng sợ.
Tộc trưởng tiến lên một bước và nhìn vào Đồ Hoá: “Dũng sĩ trời xanh phái đến để cứu lấy bộ lạc, có thể cho ta xem đá ma thuật được không?”
Đồ Hoá sững người một lúc rồi đưa viên đá bẩn trong tay ra.
Vẻ mặt tộc trưởng vô cùng thành kính. Một tay cầm đá ma thuật, một tay cầm viên pha lê, ông quay người hướng về bộ tộc của mình hưng phấn hô to: “Bộ lạc của chúng ta… Được cứu rồi!”
Biểu hiện của lão tộc trưởng khiến Đồ Hoá cảm thấy chuyện này hình như có ẩn tình gì đó. Quả nhiên, sau khi tộc trưởng lấy được đá ma thuật, ông nhiệt tình mời bọn họ vào trại và kể cho họ nghe về lời nguyền của bộ tộc này.
“Bộ lạc của chúng tôi là bộ lạc hàm số.” Tộc trưởng nói: “Nhiều năm trước, bộ lạc bị phù thủy nguyền rủa và mất đi cái tên. Chỉ khi dũng sĩ mang theo đá ma thuật mới cầm lấy tinh thể hàm số trong đêm tân hôn và kêu thật to dạng hàm số của bộ lạc thì chúng tôi mới có thể lấy lại tên.”
Bốn người Đồ Hoá nhìn nhau. Bọn họ đã có lẽ đã hiểu rõ quy tắc vượt qua màn chơi này. Điều này có nghĩa là vào đêm tân hôn của Đồ Hoá với con gái của tộc trưởng, cậu phải cầm lấy cái thứ gọi là ‘tinh thể hàm số’ và nói ‘hàm số mũ’ thì bọn họ có thể vượt ải.
“Tinh thể hàm số là gì?” Đồ Hoá hỏi.
Người thủ lĩnh già đưa viên pha lê hình bầu dục mà ông ta đang cầm trong tay cho Đồ Hoá. Tinh thể trong suốt và tỏa sáng. Ở trung tâm tinh thể có một đường mảnh màu xanh lam nhạt tạo thành một vòng cung, rõ ràng đây là đồ thị hàm số mũ.
“Đây là tinh thể hàm số.” Lão tộc trưởng dùng ngón tay nhăn nheo nhẹ nhàng vuốt v e mặt ngoài tinh thể nhẵn nhụi, ánh mắt mê ly, nói: “Đây là linh hồn, là cội nguồn của bộ lạc chúng tôi. Nhờ nó… Mà chúng tôi mới có cái tên hàm số tuyệt đẹp. Nhưng vì mụ phù thuỷ mà bây giờ đến cái tên chúng tôi cũng không thể nói ra được…”
Đường Bác hỏi: “Ma thuật nguyền rủa các ông… Chẳng lẽ chỉ muốn các ông quên mất tên của bộ lạc thôi sao?”
“Đối với chúng tôi, đó không chỉ là cái tên. Đó là tín ngưỡng cả đời!” Lão tộc trưởng với vẻ mặt nghiêm túc dừng một chút, sau đó đột nhiên trầm mặc: “Lời nguyền này còn gây hại đến con gái của tôi.”
“Gây hại gì?”
Tộc trưởng rơm rớm nước mắt: “Con gái Khắc Tư của tôi từng là cô gái xinh đẹp nhất bộ tộc. Lời nguyền của phù thủy đã khiến nó đánh mất bản thân và trở nên xấu xí. Không ai muốn lại gần nó…”
Tôn Duy, Vương Bác Vũ và Đường Bác nhìn Đồ Hoá với ánh mắt thông cảm. Đồ Hoá không khỏi nuốt nước miếng, thận trọng hỏi: “Xấu như thế nào?”
“Dáng người không còn thanh tú, nước da trở nên quái dị, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.” Tộc trưởng lau nước mắt, nói tiếp: “Không một người đàn ông nào trong tộc muốn gặp nó. Ngay cả tôi… Đã nửa năm rồi vẫn chưa gặp con.”
Đồ Hoá sắc mặt tái xanh, toát hết mồ hôi lạnh. Mặc dù kết hôn chỉ là một bước để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cậu không biết cậu phải kết hôn với con gái tộc trưởng đến bước nào. Nếu chỉ là hình thức thì không sao, nhưng nếu cô gái đáng sợ kia đè cậu xuống thì sao?
Trinh tiết mà cậu gìn giữ bao nhiêu năm thật sự sẽ bị chôn vùi trong tay một người phụ nữ da đen mập mạp đáng sợ hay không? Dù chỉ là một trò chơi ảo nhưng vết thương tinh thần mà nó gây ra cho cậu hẳn không thể xóa nhòa.
Đồ Hoá muốn bỏ cuộc nhưng lại bị lão tộc trưởng nắm lấy cổ tay: “Dũng sĩ, chúng ta chuẩn bị cho hôn lễ đi!”
Phong tục đám cưới của các bộ tộc bản địa rất độc đáo, đặc biệt là đám cưới của con gái tù trưởng thì lại càng hoành tráng hơn. Đồ Hoá bị kéo đi trang điểm và thay quần áo. Cậu buộc phải cởi bỏ chiếc áo đồng phục học sinh và khoác lên mình áo choàng da thú được may riêng cho chú rể. Phía trên cậu để trần, cổ đeo một chuỗi răng thú hình thù kì quái, mái tóc được bới lên như ổ gà, và khuôn mặt được vẽ bằng sơn dầu sặc sỡ.
Đồ Hoá có cảm giác như mình đi hát hí khúc vậy. Một ngọn lửa được đốt lên giữa bộ lạc. Bọn họ chơi nhạc bằng cách đập vào một chiếc đàn làm bằng xương và da thú. Trong nhịp điệu vui vẻ, mọi người đều nở nụ cười, nắm tay nhau, và nhảy múa xung quanh đống lửa.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, một trưởng lão trong bộ lạc mặc bộ da thú phức tạp bước ra, niệm những câu thần chú kỳ lạ và rửa tội cho Đồ Hoá. Sau đó, bọn họ tạt máu động vật và tro đốt thực vật vào người cậu. Đến khi mắt cậu mở không ra nữa thì trưởng lão kia mới dừng lại.
Ngay sau đó, mọi người mở lối đi cho cậu và đứng hai bên nhìn cậu bước vào phòng tân hôn. Trong túp lều tranh ở một góc xa nhất, cô dâu cậu còn chưa gặp đang đợi.
Đồ Hoá rất lo lắng. Khi đi ngang qua Vương Bác
Vũ, cậu thì thầm với hắn: “Nếu nghe tao kêu cứu thì mày phải xông vào cứu tao.”
Vương Bác Vũ nhếch mép: “Tận hưởng đêm tân hôn đi. Đừng nghĩ vớ vẩn nữa.”
Đồ Hoá hướng mắt về phía hai người kia để cầu cứu. Đường Bác đang ăn đùi cừu nướng, Tôn Duy đang khiêu vũ với một cô gái trong bộ lạc. Không ai đáp lại ‘lời kêu cứu’ của cậu.
Thôi, tới đâu thì tới. Đồ Hoá nghiến răng, cắm đầu lao vào túp lều tranh trước mặt.
Mặc dù túp lều trông đơn sơ nhưng nó rõ ràng đã được sửa sang lại. Sàn được quét dọn sạch sẽ, dưới đất trải thảm da thú với những cánh hoa xinh đẹp rải rác trên đường đi. Có một người đang ngồi trên tấm da cừu giữa phòng. Người này quay lưng về phía Đồ Hoá.
Người kia mặc một bộ da thú kiểu vai chéo, lưng trông gầy nhưng khỏe khoắn. Mặc dù đang ngồi nhưng rõ ràng người này cao ít nhất 1m8. Quan trọng nhất… Người này không phải người da đen.
Người này có mái tóc ngắn, làn da vàng khỏe mạnh. Và, chỉ từ tấm lưng này thôi… Nói người này là phụ nữ thì Đồ Hoá cóc tin!
Chẳng lẽ đây là giai đoạn tiếp theo của đám cưới? Người đàn ông này không thể là con gái của tộc trưởng, nhỉ?
Đồ Hoá thận trọng đến gần anh và gọi tên con gái tộc trưởng để thăm dò: “Khắc Tư?”
Người đàn ông quay lưng lại, cười và nói: “Xin chào, bạn Đồ Hoá.”
Đồ Hoá sợ đến mức suýt ngồi bệt xuống đất. Cậu không ngờ rằng mình có thể nhìn thấy mặt thầy X giữa bộ tộc thổ dân này.
“Thầy… Thầy… Chuyện này là sao?” Vẻ mặt Đồ Hoá khó hiểu: “Con gái tộc trưởng đâu? Em phải cưới Khắc Tư đúng không?”
Anh X đứng dậy khỏi tấm da thú và chậm rãi đến gần Đồ Hoá: “Tôi là Khắc Tư này.”
Thế giới quan của Đồ Hoá đã bị reset. Cậu khó tin nhìn thầy X: “Thầy là con gái của tộc trưởng hả? Thầy là đàn ông mà!”
Thầy X mím môi, chiếu lệ diễn theo ‘kịch bản’ của cửa ải này: “Bộ tộc bị nguyền rủa, tôi trở thành người xấu xí thế này… Dũng sĩ Đồ Hoá à, em khinh thường tôi sao?”
Đồ Hoá sững sờ nhìn cánh tay cường tráng, cơ ngực và cơ bụng gợi cảm cùng khuôn mặt tuấn tú của người trước mặt, lơ ngơ đáp: “Dạ không.”
Thầy X nhếch môi, đưa tay về phía cậu: “Vậy chúng ta động phòng tân hôn đi.”
Đồ Hoá khóc không ra nước mắt. Sao đi ải nào cũng gặp thầy vậy? Sao thầy lại đến ải này làm cameo vậy? Sao thầy nhập tâm tới mức muốn động phòng luôn vậy?!
Đồ Hoá trong lòng từ chối, nhưng thầy X như có một ma lực khiến người ta mê mẩn và quy phục. Cậu không kìm được mà nắm lấy tay anh và dùng sức đứng dậy. Cả hai tay người nắm tay đi về phía chiếc thảm lông ở giữa phòng.
Dưới sự dẫn dắt của thầy X, Đồ Hoá ngồi xuống đối diện. Bỗng, thầy X choàng vai cậu. Trong ánh đèn mờ ảo, trong mắt anh hiện lên ý cười mơ hồ: “Em cởi trước hay tôi cởi trước nào?”
Khuôn mặt Đồ Hoá đỏ bừng.
Thầy X cười tủm tỉm. Thấy vẻ ngơ ngác của cậu, anh không trêu chọc cậu nữa. Anh bỏ tay và lấy tinh thể hàm số từ phía sau lưng ra. Đồ thị hàm số màu xanh nhạt ở trung tâm của viên pha lê hiện đang phát ra ánh sáng lấp lánh. Ánh sáng này phản chiếu trên mặt thầy X, làm cho vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ mê hoặc: “Tinh thể hàm số trao cho em, em có thể nói ra tên của bộ lạc không?”
Đồ Hoá cảm thấy bên vai thầy X chạm vào vẫn còn nóng bừng. Tim cậu đập nhanh, máu không còn lên não nữa. Cậu vô thức lấy viên pha lê từ tay thầy X, một lúc lâu sau mới nói: “Dạ được.”
Thầy X cười: “Hàm số gì nào?”
Đồ Hoá buộc mình phải bình tĩnh lại. Cậu hít một hơi thật sâu, nhớ lại kết quả phân tích với Tôn Duy trước khi vào bộ lạc rồi so sánh với đường cong trong tinh thể. Cậu chậm rãi nói: “Hàm số mũ.”
Thầy X nhíu mày hỏi: “Em chắc không?”
Đồ Hoá chợt ngập ngừng. Tại sao lại hỏi câu này? Câu trả lời của mình sai hay sao? Nhưng, đánh giá từ những manh mối khác nhau mà họ có được, phán đoán này là hoàn hảo. Nhìn vào đôi mắt hơi híp lại của thầy X, Đồ Hoá chợt nhớ đến những NPC cậu đã gặp trong các màn chơi.
Bọn họ có vẻ rất thật và tốt bụng, nhưng bọn họ sẽ cố tình tạo ra chướng ngại vật để người chơi không thể vượt ải một cách suôn sẽ. Như vậy… Câu hỏi ‘em chắc không’ có phải một chiêu trò của thầy X không?
Có lẽ là do cậu có tình cảm với thầy X chứ không như các NPC khác nên trong tiềm thức, cậu tin rằng bất kỳ hành động nào của thầy X đều xuất phát từ lòng tốt. Trên thực tế, anh với những NPC khác cũng không khác gì nhau. Bọn họ chỉ là những đoạn code trong game nhằm ngăn cản người chơi vượt ải.
Nghĩ đến điều này, sự lo lắng và ngượng ngùng tan biến ngay lập tức. Đồ Hoá nhìn thầy X với vẻ tự tin: “Em chắc.”
Trong giây tiếp theo, thầy X trước mặt biến mất. Khung cảnh xung quanh cũng bắt đầu sụp đổ. Thân thể Đồ Hoá bỗng nhẹ bẫng. Sau đó, cậu chìm vào bóng tối vô tận.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu thấy mình đang nằm trên bàn. Khung cảnh trước mắt là khung cảnh cậu quen thuộc vô cùng: Chiếc bàn học hơi lộn xộn, ngọn đèn sáng choang, trên bàn còn có cuốn bài tập ‘Bứt phá toán học’. Trong tay cậu vẫn cầm bút, dưới câu hỏi có ghi mấy chữ ‘Giải: Đặt x’”.
“Cốc cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa.
Đồ Hoá đột ngột quay lại thì thấy mẹ bưng ly sữa đi vào và nhẹ giọng nói với anh: “Mười giờ rồi, con đừng học nữa. Uống sữa rồi đi ngủ đi.”
Đồ Hoá sững sờ cầm lấy ly. Dòng sữa ngọt ngào trượt xuống cổ họng hết rồi cậu mới tỉnh táo.
Vậy là… Bị loại rồi sao?
Tác giả có lời muốn nói: Lời chúc ngày 520 muộn màng của thầy X: Chúc mỗi người đều có thể gặp được người mình yêu, chưa có người yêu thì yêu toán học đi.