Phiên bản thực tế ảo của《 Bách mạn hội 》có tích hợp thêm hệ thống bắt chước cảm nhận vị giác.
Hasegawa Rina tò mò về hương vị của mấy loại đồ ăn vặt mà Edogawa Ranpo yêu tha thiết là như thế nào từ lâu lắm rồi.
Nhận được tiền lương dự chi, mua mấy bao tự động bổ sung HP xong, nàng liền bớt thời gian đi càn quét cửa hàng ăn vặt.
Trùng hợp, Edogawa Ranpo đẩy cửa đi vào.
Tầm mắt xanh lục của thiếu niên xẹt qua xe đẩy hàng của Hasegawa Rina, kết hợp mấy thông tin như kích thước kệ để hàng, tần suất bổ sung hàng hóa…, không cần cố sức mà điều tra ra kết quả: Mấy bao đồ ăn vặt mà mình muốn mua đều đã bị người phát rồ mà mua hết, cửa hàng không đủ người, hết hàng cũng không có ai bổ sung thêm hàng lên kệ.
Suy nghĩ xong, trong chớp mắt, hắn túm chặt xe đẩy hàng của Rina..
“Ngày hôm trước.”
“Là Ranpo…… chỉ huy Yosano cứu ngươi.”
Hasegawa Rina:.
Đúng là như vậy không sai, nhưng……
“Chỗ này mỗi người một nửa!” Thiếu nữ nghiêm trang mà đưa ra giới hạn lớn nhất mà bản thân có thể chấp nhận, mắt lam tràn đầy nghiêm túc, “Nghe nói mấy bao đồ ăn vặt này ăn rất ngon, ta hôm nay nhất định phải nếm thử.”
Edogawa Ranpo có chút ngoài ý muốn.
Là một nhà thám tử thiên tài, Ranpo có đủ năng lực để tùy hứng làm theo ý mình, hắn thường xuyên khinh thường đọc hiểu bầu không khí chung quanh.
Nhưng hắn cũng biết rằng, hành vi vừa rồi của hắn có lẽ sẽ làm Hasegawa Rina hiểu lầm, làm nàng liên tưởng đến mấy ý tưởng kỳ quái nào đó, rốt cuộc nói ra mình có “ân cứu mạng” chỉ là vì đoạt đồ ăn vặt……
Người bình thường không làm được điều này.
Hắn đang định giải thích, thiếu nữ lại thuận lợi tiếp được kênh của hắn.
Edogawa Ranpo có chút kinh ngạc, khóe môi hơi nhếch lên, hắn bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú đối với tên ngốc “Đã đang thiếu máu nghiêm trọng lại còn cứ thế vui vẻ đi dạo quanh, thiếu chút nữa tại chỗ qua đời” đang đứng trước mặt hắn.
Hắn tùy ý nói: “Có thể.”
—— hai người đạt được thỏa thuận chung √
Hasegawa Rina trả tiền xong, một lô một lốc túi tràn đầy đồ ăn vặt, hai tên quỷ ấu trĩ mỗi người xách vài cái túi to, bước ra cửa hàng, dừng lại bước chân.
Tuy rằng hắn là thám tử thiên tài, có thể điều tra rõ ràng cả quá trình giết người cũng như tìm ra chứng cứ mấu chốt của vụ án chỉ trong một phút, nhưng Edogawa Ranpo là một thánh mù đường.
Hắn đứng ở cửa để chờ thành viên khác của công ty Thám tử vũ trang tới đón.
Còn Hasegawa thì…… nàng nghĩ mãi mới nhớ tới chuyện “Yêu hay không yêu”.
Tay, muốn nắm thành nắm đấm.
Thiếu nữ ức chế cảm xúc ùa về trong nháy mắt ấy, nàng nghiêng đầu, ánh mắt âm u nhìn hắn.
Edogawa Ranpo:……?
“Ngươi lại thấy hối hận sao?” Không đủ thông tin, danh trinh thám không thể tìm ra nguyên nhân làm nàng thay đổi cảm xúc, đành phải tỏ ra hắn hiểu, “Ngô, xem ra không phải.
Có chuyện liền nói đi, chỉ cần ngươi cống nốt nửa kia, Ranpo sẽ giúp ngươi giải quyết!”
Edogawa Ranpo cong mắt, nở nụ cười tùy ý lại có chút ý xấu.
Tóc đen nhuộm nắng giữa ngày, vạt áo choàng theo gió tung bay, làm nền cho đôi tay thon dài.
Ngữ điệu thanh niên cực kỳ chắc chắn, tựa như trên thế giới không có vấn đề gì mà hắn không giải quyết được.
Dựa vào thiên phú của hắn, xác thật như thế.
Tâm tình Hasegawa Rina càng phức tạp.
Nàng là người am hiểu buông tha chính mình, biết cái gì mình không làm được thì cũng sẽ không cố quá, nếu không nghĩ ra, vậy đem vấn đề đó cho người có đầu óc tốt hơn đi ngẫm.
Trong xã hội, mỗi người đều có một chức năng riêng mà…… Rina đúng lý hợp tình mà đem mấy túi to đồ ăn vặt đưa qua, trịnh trọng mà nói ra một câu kia.
Câu nói đã ở trong route công lược Edogawa Ranpo, nói qua N lần.
—— “Làm ơn ngươi, thám tử Ranpo.”
……
Edogawa Ranpo suy xét đủ loại khả năng, giả dụ như muốn tìm cha mẹ, làm sao để thăng quan tiến chức nhanh ở Mafia Cảng, giải quyết mấy vấn đề phát sinh trong công việc…… Nhưng trong đó không bao gồm khả năng, thiếu nữ nhíu chặt lông mày, vẻ mặt khổ đại cừu thâm muốn cố vấn vấn đề luyến ái.
Danh trinh thám nội tâm hiếm thấy mà toát ra dấu chấm hỏi:?
Mặt ta trông giống chuyên gia tư vấn tâm lý tình cảm sao?
Hắn an tĩnh trong chốc lát, nhìn chằm chằm gói đồ ăn vặt bên người, dùng dằng giãy giụa một chốc, cuối cùng là rầu rĩ mà tiếp yêu cầu của Rina: “Ý của ngươi là, có một người thích ngươi, cũng ở chung hợp cạ với ngươi, lại rời đi ngươi mà không có lý do, còn để lại cho ngươi tờ giấy viết một câu ‘ không thể kết duyên ’?”
“Đúng vậy.” Hasegawa Rina gật đầu, “Ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra!”
“Đầu tiên, chúng ta cần phải biết rõ ràng một sự kiện.”
Edogawa Ranpo phi thường trực tiếp hỏi: “Ngươi xác định hắn thích ngươi?”
“Không xác định.” Thiếu nữ trả lời hùng hồn dứt khoát.
Nàng rối rắm vài giây, giọng nói hơi chuyển: