Kỳ Dụ Văn liền đi đến trung học Bắc Quý rất nhanh, khi đấy, Vu Cửu mắc áo khoác lông vũ đồng phục ở trên ghế dựa, đôi tay khoanh lấy nhau ngồi ở chỗ đó.
"Hiếm hoi lạ lùng."
Bên ngoài Vu Cửu chỉ mặc áo sơ mi thắt cà-vạt, nghe thấy âm thanh thì nghiêng đầu, đầu hơi ngẩng lên lộ ra chiếc cổ thon dài.
Dưới ánh đèn, cả người tựa như đang tỏa sáng, mà cô thì đang dùng ánh mắt tựa như cười lại như không cười mà nhìn Kỳ Dụ Văn: "Tới vừa đúng lúc."
Nhìn thấy cái dáng vẻ này của cô, Kỳ Dụ Văn khẽ liếm môi dưới, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vu Cửu, lại nảy sinh một ý nghĩ kiểu, tiến lên kéo cà-vạt của áo sơ mi cô ra, gỡ bỏ nút áo của cô, lại kéo đến trước người mình, khẽ ngửi mùi hương nơi cổ của cô.
Hiệu trưởng đi qua nghênh đón, nói: "Sếp Kỳ à, chuyện này......"
"Không cần nói nữa."
Kỳ Dụ Văn thu lại tâm trạng, hãy còn đã tìm cái ghế dựa ngồi xuống, thoáng liếc nhìn Vu Cửu có vẻ hung tàn đầy mặt y cũ, tiếp tục nói: "Bạo lực học đường vốn là đã không chiếm được lý lẽ, nên bảo mấy nữ sinh kia xin lỗi với bạn học Lăng Thập."
Hiệu trưởng chợt sửng sốt, thoáng cái chưa phản ứng lại kịp......
"Thế nào? Muốn tôi thuật lại một lần nữa? Kỳ Dụ Tinh và Lăng Thập đâu?"
Vu Cửu đã chen vào một câu: "Dụ Tinh dẫn Tiểu Thập đi uống trà sữa rồi, chuyện này để tôi giải quyết là được."
Vu Cửu chưa cho vẻ mặt tốt, em gái mình bị bắt nạt lại chẳng ai quan tâm ở ngôi trường Kỳ Dụ Văn là cổ đông, bảo cô làm sao không tức giận?
"Cô giải quyết? Thế cô còn bảo tôi lại đây chùi mông cho cô?"
Kỳ Dụ Văn lạt mềm buộc chặt, đứng dậy: "Nếu đã như thế, vậy tôi đi đây."
Thấy người này thật sự muốn đi, Vu Cửu chộp cây dù cạnh người lên, rồi cản đường Kỳ Dụ Văn: "Cô còn không biết xấu hổ mà buông tay mặc kệ?"
Kỳ Dụ Văn nhìn Vu Cửu, tầm mắt lại bị chiếc cổ của cô thu hút sự chú ý, cũng không biết dưới chiếc cổ bị cà-vạt cùng cổ áo sơ mi bó buộc ẩn giấu này, là dáng vẻ gì.
"Thế nào?"
Vu Cửu buông dù xuống, đến gần Kỳ Dụ Văn, siết lấy cổ áo của cô ấy: "Cô đã biết Tiểu Thập bị bắt nạt từ rất lâu, vì sao cô không nói với tôi? Rõ ràng cô đã thấy được bạo lực học đường như vậy, không những chẳng có đưa ra trừng phạt đối với bọn học sinh hư, cũng không có đi kìm hãm loại chuyện này phát sinh lần nữa, bây giờ cô lại hỏi tôi thế nào ư?"
Kỳ Dụ Văn nói, vẻ nhàn nhạt: "Trường này tôi chỉ là rót vốn, vì sao cô lại cảm thấy tôi - người quản lý một cái doanh nghiệp to lớn, sẽ có thời gian quan tâm chút chuyện lông gà vỏ tỏi này?"
Vu Cửu bị tức đến cười luôn rồi, buông cổ áo của cô ấy ra, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Được, điều cô nói có lý, cứ vậy đi, tôi không nói nhiều nữa, kẻo có hiềm nghi lợi dụng danh nghĩa đạo đức mà bức ép."
Kỳ Dụ Văn nhíu mày, nhìn theo Vu Cửu tóm áo khoác lên, rời khỏi văn phòng, cửa bị đóng sầm một cách hung hăng, phát ra tiếng vang thật lớn.
Khi Vu Cửu ra ngoài, vừa lúc Lăng Thập cùng Kỳ Dụ Tinh đã trở về.
"Chị ơi, Kỳ Dụ Văn tới rồi sao?"
Vu Cửu cười lạnh lùng một cái, vừa dắt lấy tay Lăng Thập vừa nói: "Cô ta còn không bằng đừng tới, chọc chị càng tức giận hơn.
Tiểu Thập, sở dĩ hôm nay chị với Dụ Tinh gióng trống khua chiêng như vậy, chính là vì để bạn học của em biết em có hai người chị không dễ chọc.
Tuy cái trường học này bốc mùi, nhưng đây là cơ hội em theo đuổi việc học, chị không thể cắt đứt."
Khóe môi Lăng Thập run run, cuối cùng thì không nhịn được đã ôm lấy Vu Cửu thật chặt, nghẹn ngào ở trong lòng cô, nói: "Chị ơi......"
Trước kia cô bé cảm thấy chị mình dịu dàng, dẫu cho có nói về cảnh ngộ của mình cũng không giải quyết được vấn đề.
Nhưng mà chuyện hôm nay đã cho cô bé biết, đấy cũng không phải như thế.
Vu Cửu trìu mến mà sờ sờ đầu Lăng Thập: "Có chị đây, đừng sợ."
Kỳ Dụ Tinh tủm tỉm cười, trong lòng lại là sự bi thương xẹt qua, càng thêm hâm mộ Lăng Thập có một người chị đứng về phía mình vô điều kiện.
Mà bên kia, Kỳ Dụ Văn đi ra từ văn phòng hiệu trưởng vẫn luôn lặng lẽ trông về phía các cô, đương nhiên cũng đã thấy được cảm xúc ẩn chứa trên mặt Kỳ Dụ Tinh.
truyen bac chien
Lại là một tiết học kết thúc, là thời gian ra chơi.
Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh dẫn theo Lăng Thập trở lại lớp 1 năm nhất, mọi người nhìn thấy họ thì miệng toàn bộ khép lại.
Cà vạt nơi cổ của Vu Cửu không biết bị cô kéo lỏng khi nào, thun cột tóc vốn ở đuôi tóc cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Chị, em......"
"Không sao, có chị đây."
Vu Cửu tuần tra hết một vòng ở lớp học, sau đó đã hỏi một câu: "Chỗ ngồi hàng trước có trống chứ?"
Vóc dáng Lăng Thập không cao, những người bạn học cùng lớp này dậy thì nói chung là tốt.
Một nữ sinh đeo mắt kính nói: "Vị trí của em nhường cho bạn học Lăng Thập, dạo này em cao lên rồi, ngồi ở bàn đầu không tiện."
Vu Cửu cười một cái với cô bé kia, một nụ cười ôn hòa ấm áp này lại thu hút sự chú ý của mọi người.
Sự tương phản này thật là đủ lớn.
"Tiểu Thập, đến dọn đồ đạc của em qua đi."
Vu Cửu dặn dò xong liền nhìn lướt qua trên mặt những bạn cùng lớp.
Vừa rồi cô đã biết được hết tất cả những kẻ từng bắt nạt Lăng Thập, giết gà dọa khỉ còn chưa đủ, cô cũng chẳng muốn buông tha một đứa nào.
Năng lực nhận biết mặt của Kỳ Dụ Tinh mạnh, liền giúp Vu Cửu tóm ra được ba con cá lọt lưới rất nhanh.
"Chị, là mấy đứa đó, chị cứ dạy bảo tận tình, gia đình ba đứa đó đều không đủ xách giày cho nhà họ Kỳ bọn em, có chuyện thì em gánh vác!"
Ba kẻ kia hít một hơi hãi hùng, vừa khóc vừa kêu xin lỗi.
Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh đều không phải người dễ dãi, không chút động lòng đối với lời kêu khóc của mấy đứa đó.
Vu Cửu khoanh đôi tay, cười mà nói: "Tao lại không đánh bọn bây, khóc cái gì? Bây giờ ba đứa bây đi trạm phát thanh, hát bài 《 Chinh phục 》 (*) cho Tiểu Thập nhà tao, nhớ kỹ phải nhắc tên của Tiểu Thập nhà tao ra nha......"
(*) Lượn baidu thì thấy lý giải ý nghĩa (bắt nguồn từ trò chơi trực tuyến) như lời bài hát, là thừa nhận thất bại/tất cả đều phải