Cả ngày hôm nay Kỳ Dụ Tinh đều nán lại ở lớp 1 năm nhất, để mọi người nhận thức được đầy đủ rằng bạn học Lăng Thập có Kỳ Dụ Tinh làm hậu thuẫn.
Lăng Thập có tí hoảng loạn.
Từ trước đến nay cô bé luôn khiêm tốn, tuy rằng chuyện hôm nay Kỳ Dụ Tinh và Vu Cửu làm khiến cô bé rất cảm động, nhưng cô bé vẫn cứ đang lo lắng một chuyện.
Đó chính là sợ chị mình sẽ bị trả thù, chung quy thì người có thế lực có tiền của trong cái trường này quá nhiều đi.
Chị của mình không tiền không quyền, yếu đuối mong manh, nếu mà thật sự bị trả thù rồi, thế thì phỏng chừng cô bé sẽ đau khổ cả đời.
Lúc tan học về ký túc xá, Kỳ Dụ Tinh nói với cô bé:“Sao mà cô cứ cứng đờ một bản mặt suốt vậy, hôm nay chị Vu Cửu oai như thế, cô không cảm thấy tự hào sao?”
Nếu như có người ra mặt vì cô bé như vậy, cô bé cũng tự hào chết được ấy chứ!
Lăng Thập khều vào tay, nói thấp giọng: “Tôi sợ hôm nay chị ấy làm như vậy sẽ cho gây ra phiền toái cho chị ấy.”
Vu Cửu trước kia làm việc cẩn thận, đâu sẽ giống như bây giờ, gần như là bất chấp hậu quả.
Kỳ Dụ Tinh hơi ngẩn người, ngay sau đó thoáng bật cười cảm khái: “Cô yên tâm đi, Kỳ Dụ Văn không phải người chết, tôi cũng không phải, vẫn chưa có ai gây sự đến nhà họ Kỳ chúng tôi được.”
Từ trước đến nay Lăng Thập không có nhận thức gì đối với mấy cái này, lời của Kỳ Dụ Tinh cũng không thể an ủi được cô bé.
Ký túc xá Trung học Bắc Quý là phòng hai người, nữ sinh chung một ký túc xá với Lăng Thập cũng là người dựa vào thành tích mà được Trung học Bắc Quý đặc cách nhận vào, học ở lớp 2 năm nhất thuộc lớp trọng điểm như nhau.
Lăng Thập không có giao lưu nhiều với bạn cùng phòng của mình.
Người bạn cùng phòng kia nhìn thấy Lăng Thập liền sáp đến gần bên cạnh cô bé, hỏi: “Cậu quen biết Kỳ Dụ Tinh?”
“Quen biết, nhưng không quen biết hoàn toàn.”
“……”
Bạn cùng phòng kia hơi mím môi, nhìn ra thái độ có lệ của Lăng Thập bèn không có quấy rầy thêm.
Chuyện Vu Cửu tới trường học đánh lộn gần như đã thành chuyện ai nấy biết cả, tất cả mọi người đều đang thảo luận cô nữ sinh này rốt cuộc là tới từ đâu, thậm chí Vu Cửu còn hốt được một đợt fan trong giới nữ sinh ở trường.
Chuyện này, Lăng Thập cùng Kỳ Dụ Tinh đều nói cả cho Vu Cửu từ đầu chí cuối, khi Vu Cửu nghe được thì một tiếng cười nhạo khinh thường phát ra từ trong lỗ mũi: “Họ thật nhàm chán, chị lại thù giàu.”
Sắc mặt Kỳ Dụ Tinh chợt biến đổi: “Chị, chị cũng căm ghét em?”
Vu Cửu ngẩng đầu thoáng nhìn cô bé một cái, dịu dàng sờ sờ đầu cô bé: “Không, chị không căm ghét em, em là ngoại lệ, em là đứa bé ngoan.”
Kỳ Dụ Tinh thoáng nở nụ cười ngoan ngoãn.
Lăng Thập đã quăng một cái nhìn tới Kỳ Dụ Tinh, thầm nghĩ cái người này còn chưa phát hiện chuyện chị của mình còn nhỏ hơn nửa năm so với cô ta ư? Mỗi ngày gọi chị, cũng không cảm thấy kỳ quái sao?
Ba người cứ ngồi mãi, đột nhiên chóp mũi của Vu Cửu ngửi được mùi nước hoa đắt tiền quen thuộc, quay đầu thoáng nhìn, Kỳ Dụ Văn gần như đang đứng sát ở phía sau cô, Vu Cửu vừa xoay đầu thì liền vùi vào trong ngực Kỳ Dụ Văn rồi.
Vu Cửu: “……”
Kỳ Dụ Văn cúi đầu xuống, giữa mày khẽ cau, nói với vẻ không vui: “Cô còn muốn dán vào tới khi nào?”
Vu Cửu ghét bỏ mà đẩy Kỳ Dụ Văn ra: “Cái sữa rửa mặt nhãn hiệu này của cô, tôi lại không muốn.”
“……”
Kỳ Dụ Văn chuyển sang ngồi ở bên cạnh Vu Cửu: “Vu Cửu……”
Vu Cửu chống cằm, tầm mắt không kiềm được lướt qua ngực Kỳ Dụ Văn, xúc cảm mềm mại vừa rồi cho cô biết, vóc dáng của Kỳ Dụ Văn đây không phải dạng vừa đâu: “Cup ngực (kích cỡ áo ngực) của cô bao lớn?”
“???”
Vệ sĩ ở bên cạnh đã đi thẳng ra phía bên ngoài vài bước, điều này khiến Kỳ Dụ Văn càng thêm xấu hổ.
Kỳ Dụ Văn vô thức hơi khép lại áo khoác: “Đột nhiên cô hỏi cái này làm gì?”
Vu Cửu hứng thú với vẻ xấu xa cực kỳ, liền nảy ra ý khiến Kỳ Dụ Văn mắc cỡ: “Tôi chỉ là hỏi chút à, cái giao lưu giữa phụ nữ này không phải rất bình thường sao? Thoạt nhìn thì, cô cỡ C trở lên đi……”
“Được rồi, cô đừng nói nữa.”
Kỳ Dụ Văn có tí ngượng, không muốn thấy bản mặt lưu manh kia của Vu Cửu, ánh mắt bèn nhìn thẳng tắp cây lớn vương đầy tuyết phía trước: “Chuyện cô gây rối ở trường đã truyền tới tai mẹ tôi, bà ấy hỏi tôi, cô với Kỳ Dụ Tinh là quan hệ gì.”
“Chỉ vậy à?”
Kỳ Dụ Văn khẽ lắc đầu, ánh mắt bất đắc dĩ lướt qua Vu Cửu: “Nếu không muốn sớm bị bà ấy để mắt nhìn chòng chọc, thì cô vẫn nên kín tiếng một chút đi.”
Vu Cửu đã “à” một tiếng vẻ lạnh nhạt, trái lại thì phản ứng của Kỳ Dụ Tinh ở bên cạnh rất lớn, lập tức liền đứng lên, đi đến trước mặt Kỳ Dụ Văn mà nổi giận: “Chị bảo bà ấy bớt quản tôi được không? Từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng quan tâm tôi, hiện tại thì lại chuyện gì cũng muốn chỉ chỉ trỏ trỏ!”
Kỳ Dụ Văn giương mắt, nghiêm khắc mà nhìn cô bé: “Em cứ nói về mẹ ruột sinh ra em, nuôi nấng em như vậy à? Ngồi về lại đi, ai cho em lá gan để em láo xược ở trước mặt chị hả?”
Kỳ Dụ Tinh cắn răng: “Bây giờ tôi liền đi nói với bà ấy, để bà ấy bớt quản