Vu Cửu thoáng nhích một bước khiến cho Kỳ Dụ Văn ngăn cô lại, bèn sầm mặt xuống, thấp giọng cảnh cáo: "Kỳ Dụ Văn, cô kiếm chuyện với tôi có phải không!"
Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhướng, cũng thoáng xích qua bên cạnh một bước, vẻ mặt của Vu Cửu lập tức ôn hòa xuống, đeo mặt nạ cười giả tạo lên.
Kỳ Dụ Văn thì cười cười: "Là cô kiếm chuyện với tôi trước."
Vu Cửu tức đến độ amidan diễu hành, chổng đầu duỗi thẳng chân (tức giận đến mức có thể làm những chuyện vượt ngoài khả năng), lặng lẽ véo lấy góc áo cô ấy: "Kỳ Dụ Văn, cô có tin đêm nay tôi gi3t chết cô hay không!"
Kỳ Dụ Văn thoáng nhún vai một cái, chẳng để tâm.
Vu Cửu chỉnh đốn tốt tâm tình lần nữa, xoa xoa nắm đấm, sờ sờ hình xăm nhỏ nơi cánh tay: "Vậy cô cõng tôi đi."
"Được."
Kỳ Dụ Văn xoay người, nửa ngồi xổm xuống trước mặt Vu Cửu: "Leo lên."
Vu Cửu cười cười về phía Lâm Thiên Song với vẻ ngại ngùng, rồi nhảy một cú nhẹ nhàng lên lưng Kỳ Dụ Văn ngay, sau đó lặng lẽ nói ở bên tai cô ấy: "Coi chừng cổ của cô nha ~"
"......"
Nơi này cách chỗ họ đậu xe tầm khoảng 100 mét, Kỳ Dụ Văn vừa mới đi được một bước thì cảm thấy cổ mình chợt bị siết.
Đôi mắt Kỳ Dụ Văn đều thẳng tắp: "Cô thả lỏng chút."
Vu Cửu càng dùng sức hơn, nhe răng nhếch miệng mà nói: "Có bản lĩnh thì cô thả tôi xuống đi."
Kỳ Dụ Văn gồng cứng cổ: "Có bản lĩnh thì cô bóp ch3t tôi đi."
"Cô còn tranh chấp với tôi nữa à?"
Lâm Thiên Song giương một cây dù, đi ở phía sau, không nghe rõ cuộc nói chuyện của các cô, chỉ là......
Sao bước chân của Kỳ Dụ Văn có hơi loạng choạng?
Hôm nay Vu Cửu mặc đồ rộng thùng thình một tí, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dáng người thon thả, sao Kỳ Dụ Văn cõng lên thì lại tốn sức như vậy?
Là Kỳ Dụ Văn không được nữa sao?
"Chị Dụ Văn ơi, có phải người chị cũng khó chịu hay không?"
Vu Cửu phụt một tiếng, vùi đầu vào hõm vai Kỳ Dụ Văn cười điên cuồng: "Ha ha ha ha ha ha!"
Kỳ Dụ Văn thoáng sầm mặt xuống, hơi nhấc nhấc Vu Cửu lên trên, nói với lạnh lùng băng giá: "Không có, chị rất ổn."
Vu Cửu nói xéo xắt giễu cợt ở bên tai Kỳ Dụ Văn: "Im fine! thanks, and you? Im ok!" (Tôi khỏe! Cám ơn, còn bạn? Tôi ổn!)
Kỳ Dụ Văn: "......"
Lâm Thiên Song đi đến bên cạnh hai người kia, giơ dù lên che nắng cho họ.
Vả mặt của Vu Cửu cứng đờ, tâm trạng hơi phức tạp.
Cái trường hợp này sao mà thấy kỳ quái thế nào ấy.
Người trong lòng của Kỳ Dụ Văn che ô cho cô và Kỳ Dụ Văn? Đây là cảnh tay ba buồn nôn gì.
Vu Cửu dứt khoát buông lỏng tay ra, hỏi: "Vệ sĩ của cô đâu?"
Kỳ Dụ Văn thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Không kêu bọn họ, không muốn phá hỏng bầu không khí."
"......"
Vậy cô cảm thấy cái bầu không khí hiện tại đây coi như là tốt sao?
Vu Cửu lại thoáng nhìn Lâm Thiên Song bên cạnh cẩn thận tận tụy che ô, bất chợt khó chịu.
Lúc nên sen trắng thì không đâu, lúc không nên sen trắng thì sen trắng vớ vẩn.
Lúc này lại ở chỗ đây che ô vớ vẩn gì?
Vu Cửu thoáng thở dài, đành phải yên lặng nằm bò làm cá ướp muối.
Lâm Thiên Song sờ sờ cái mũi của mình, Kỳ Dụ Văn ở bên cạnh không nhìn thấy, cô ta lại thoáng mò mẫm hơn mấy bận nữa.
Vì để khiến cho Kỳ Dụ Văn chú ý tới, chiếc ô còn cầm nghiêng hết vài đợt.
Cuối cùng thì Kỳ Dụ Văn đã để ý được, nhưng chẳng nói gì.
Khoảng cách trăm mét chẳng qua chỉ dài như vậy, tới nơi đậu xe rồi, Kỳ Dụ Văn nhét Vu Cửu vào chỗ cạnh ghế lái.
"Chị bảo người đưa em đi bệnh viện xem thử vậy."
Lâm Thiên Song mím môi, lắc đầu, nói vẻ hờn dỗi: "Không sao, cũng nói là qua một chốc nữa thì không sao nữa rồi, chị Dụ Văn, chị đừng có chuyện bé xé to."
"Vẫn là bảo người đưa em đi bệnh viện đi."
Trước kia, Kỳ Dụ Văn có định kiến chủ quan đối với Lâm Thiên Song, chỉ cảm thấy cô ta kiên cường.
Bây giờ nhìn như vậy thì chỉ cảm thấy cô ta làm màu, liền lấy di động ra mà bất chấp Lâm Thiên Song ở kế bên ngăn cản, gọi đi một cuộc điện thoại bảo người qua đây đón Lâm Thiên Song.
"Em lên xe chờ trước, một hồi nữa có người tới thì chị với Vu Cửu lại đi."
Lâm Thiên Song: "......"
Vu Cửu xoa xoa mặt mình, sen trắng gặp được trai thẳng, sen trắng thế mà thua rồi.
Không quá hai mượi phút thì người mà Kỳ Dụ Văn kêu qua đã tới đây, Lâm Thiên Song đã miễn cưỡng bị túm đến bệnh viện.
"Kỳ Dụ Văn."
Kỳ Dụ Văn thắt đai an toàn lên: "Làm sao?"
"Tôi hận rằng cô là khúc gỗ."
"......"
Không biết lại đang nói hươu nói vượn cái gì nữa.
Tới tập đoàn họ Kỳ rồi, Kỳ Dụ Văn vẫn coi Vu Cửu là người bệnh, Vu Cửu bực đến mức suýt nữa thì cũng méo miệng rồi: "Cô có thể chú ý hình tượng một chút hay không?!"
"Có mặt cô thì hình tượng của tôi đã sớm hỏng rồi"
"Cái tôi nói chính là hình tượng của tôi, hình tượng của cô thì liên quan cái rắm gì tới tôi?"
Kỳ Dụ Văn hơi nghiêng đầu: "Cô hình tượng gì?"
Vu Cửu hơi phất tóc mái xéo của mình: "Bông trắng nhỏ đến từ nông thôn, gian khổ phấn đấu."
"......"
Kỳ Dụ Văn không hiểu.
Kỳ Dụ Văn vuốt tóc mái của Vu Cửu chỉnh tề, cuối cùng không có gò ép cô, bèn kéo tay cô về văn phòng.
Vu Cửu thoáng bình lại, chuyển đổi tự nhiên giữa phẫn nộ và bình tĩnh, nói: "Tôi phải về nhà ngủ, buồn ngủ quá."
Kỳ Dụ Văn duỗi tay chỉ chỉ trước mặt: "Đến văn phòng tôi ngủ trước, tan tầm rồi tôi với cùng về."
"......"
Vu Cửu giương mắt nhìn hết một hồi lâu, vẫn đã thỏa hiệp, sau khi đến văn phòng liền quẳng tay Kỳ Dụ Văn ra, lập tức đi vào phòng nghỉ.
Cách bài trí của căn phòng nghỉ này vẫn là phong cách kiểu lạnh nhạt như cũ.
Vu Cửu thoáng nhìn từ trên xuống dưới, sạch sẽ ngăn nắp, không khí trong veo mới mẻ, nhưng dường như không có dấu vết từng ở bao nhiêu.
Vu Cửu không có rối rắm lắm, cởi giày nằm vào trong chăn, trước khi ngủ thì sẵn tiện nhờ vả Lâm Thiên Nguyên chuẩn bị giúp cô một thẻ sim di động.
Lâm Thiên Nguyên đồng ý ngay tắp lự, Vu Cửu liền an tâm thiếp ngủ rồi.
Vừa mới nằm xuống chưa bao lâu, dạ dày chợt bộc phát ra một trận đau đớn thấu tim, Vu Cửu bị cơn đau sục sôi làm tỉnh, ôm lấy chỗ dạ dày thật chặt, trán rịn ra mồ hôi chi chít.
Cô cuộn lại ở trên giường, đôi mắt trợn trừng thẳng thẳng đến cửa sổ, một chùm sáng lộ ra nơi khe hở bức màn, chẻ một đường ánh sáng trên mặt Vu Cửu.
Đau đớn làm cả người cô cứng đờ, chỉ có tay chân cùng con ngươi đang run rẩy không ngừng.
"Ư......"
Vu Cửu bò dậy từ trên giường một cách chật vật, xỏ giày vào qua quýt, nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong phòng vệ sinh.
Tay vừa mới vịn vào bồn cầu thì chân liền mất hết sức lực, quỳ trên mặt đất, cơn đau ở đầu gối có vẻ bé nhỏ không đáng kể so với đau đớn chỗ dạ dày.
Vu Cửu không có ngẩng lên, gian nan trỗi dậy giờ phút này cỡ giống như bồn cầu nặng ngàn cân.
Một trận nôn mửa qua đi, Vu Cửu dựa thân thể về sau, tựa vào bức tường.
Cô muốn tìm kiếm sự trợ giúp của Kỳ Dụ Văn bên ngoài, nhưng mà đau đớn làm cô không nói nổi thành lời, mà di động cũng ở bên ngoài.
Vu Cửu chỉ có thể nhắm mắt lại, ôm lấy nơi dạ dày thật chặt, chờ đợi cơn đau qua đi.
Ước chừng là đau hết nửa tiếng, đau đớn nơi dạ dày mới giảm bớt phần nào.
Lúc này, Vu Cửu đã là mồ hôi cả người.
Cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, lại quên mất chuyện định làm, mệt nhoài sau khi đau đớn qua đi khiến cô ghé vào trên giường, nặng nề ngủ thiếp đi.
6 giờ tối, Kỳ Dụ Văn đi vào văn phòng, bầu trời vào mùa hè vẫn chưa tối đen, liền thấy Vu Cửu nằm bò trên mặt chăn một cách bất nhã, ngủ thiếp đi rồi.
"Sao lại ngủ như vậy?"
Kỳ Dụ Văn đi qua đến ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ vỗ cánh tay của cô, đã sờ được hơi dinh dính của sau khi mồ hôi khô đi.
Kỳ Dụ Văn giương mắt thoáng nhìn điều hòa, 22 độ, chẳng lẽ nóng lắm sao?
Cô ấy đi đến toa-lét, thoáng vắt một cái khăn ướt tính lau cho Vu Cửu một chút, khăn vừa mới chạm vào da Vu Cửu thì người này đã mở mắt ra ngay.
"Dậy rồi? Đi về thôi."
Vu Cửu chớp chớp đôi mắt, chưa phản ứng kịp, sau khi Kỳ Dụ Văn lau cổ của cô hết một lần thì mới tỉnh táo lại.
"Về nhà thôi."
Vu Cửu vùi mặt vào chăn, nâng tay lên thoáng lười biếng duỗi eo một cái, sự yểu điệu xen lẫn trong giọng nói yếu ớt "Ừm?"
Nơi cổ họng Kỳ Dụ Văn chợt lăn tăn, thoáng nhấp đôi môi.
Vu Cửu bò dậy từ trên giường, mơ mơ màng màng mà mang giày vào: "Tôi phải đi về tắm rửa đã, khó chịu cả người, thật sự khiến tôi gớm chết được."
"Cô cũng biết khó chịu à, nếu đã nóng thì vì sao không chỉnh nhiệt độ máy điều hòa thấp một tí."
"Tôi đây không phải ngủ mất tiêu rồi sao?"
Vu Cửu tìm được một cọng dây buộc từ trong túi, cột tóc lên, như vậy sẽ thoải mái một chút: "Trở về đi, tôi còn buồn ngủ lắm."
"Hồi trưa cô đã uống thuốc đi hay chưa?"
Lúc này Kỳ Dụ Văn mới nhớ tới chuyện này, tên ngốc Vu Cửu này ăn xong thì xoay sang mắng cô ấy, chắc chắn chưa có đi uống thuốc.
"Ây da!"
Vu Cửu nhìn Kỳ Dụ Văn với vẻ ngây ngốc: "Thật đúng là chưa uống, đều tại cô, nếu không phải do cô thì tôi sẽ quên uống sao?!"
Kỳ Dụ Văn nghẹn lời, này mà cũng trách cô ấy được.
"Trở về thôi, đêm nay ăn tối xong thì nhớ uống thuốc đấy."
"Biết rồi."
Hai người đi ra ngoài phòng nghỉ, tiếng gõ cửa thoáng vang lên trong văn phòng.
Kỳ Dụ Văn đi qua mở cửa, quả nhiên là Lâm Thiên Song.
"Sao em ở chỗ này? Chưa về sao?"
Lâm Thiên Song nói: "Đi bệnh viện xong thì chị em đã bảo em đưa hồ sơ qua đây, sau đó thì em nhớ tới là ở cùng một tiểu khu với hai chị......"
Đôi tay cô ta níu lấy váy, hỏi với vẻ thấp thỏm bất an: "Có phải không tiện lắm hay không?"
Vu Cửu ước gì ngày nào Lâm Thiên Song cùng ở chung với Kỳ Dụ Văn, lập tức giành trả lời: "Không có đâu, rất tiện, về sau đều cùng về đi.
Dụ Văn là chị cô, chăm sóc cô hơn là chuyện nên vậy mà."
Kỳ Dụ Văn vươn tay trái đến đằng sau, đến kéo lấy tay của Vu Cửu.
Vu Cửu thoáng sững ra một chút, rồi bị kéo tới đến bên cạnh Kỳ Dụ Văn.
"Không có lần sau."
Lâm Thiên Song vội gật đầu không ngừng: "Vâng, em biết, lần sau sẽ không phiền chị nữa."
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, cô ấy nghe được lời của Lâm Thiên Song thì rất không thoải mái, không có nói gì thêm, liền dắt theo Vu Cửu đi mất.
Hai người đi ở đằng trước, Vu Cửu kề vào bên tai cô ấy, nói thì thầm: "Cô làm gì mà đối xử với người ta lạnh nhạt như vậy? Tốt xấu gì cũng là em gái của cô."
"Cô lương thiện như thế hồi nào vậy?"
Vu Cửu hừ một tiếng lạnh lùng, nói vờ vĩnh: "Từ trước đến nay tôi luôn coi trọng tình thân, nào giống cô? Không chỉ đã bạc đãi Dụ Tinh, bây giờ còn lạnh nhạt như vậy với người trong lòng."
Kỳ Dụ Văn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện sáng nay, nghe thấy lời của Vu Cửu thì rất hụt hẫng trong lòng.
"Vu Cửu, thường ngày cô rất thông minh, vậy mà chẳng lẽ cô chưa nhìn ra Thiên Song đối với cô cũng không tính là thiện ý sao?"
Đầu mày của Vu Cửu chợt nhướng lên, đương nhiên cô biết, chỉ là cái này cũng không ảnh hưởng đến cô.
Chẳng ai rõ rằng hơn cô rằng cái cô người trong lòng kia là cái vai phản diện độc ác, chỉ là, sao Kỳ Dụ Văn biết?
Cốt truyện càng ngày càng chệch đường rồi, trong cốt truyện ban đầu thì Kỳ Dụ Văn lại rất muộn mới biết được Lâm Thiên Song là một người trong lòng đáng quên.
Rốt cuộc là chuyện gì làm cho Kỳ Dụ Văn phát hiện được điều này.
Kỳ Dụ Văn lại nói: "Sau cô đừng ở riêng với em ấy."
"Tụi tôi ở riêng hồi nào đâu?"
"Sáng hôm qua, cô đi với em ấy làm gì rồi?"
"Cô ấy đã cùng tôi đi bệnh viện khám bao tử."
Biểu cảm của Kỳ Dụ Văn là một vẻ mặt quả nhiên là vậy.
Sáng hôm qua Lâm Thiên Song cùng đi bệnh viện với Vu Cửu, như vậy thì em ấy nhất định biết dạ dày Vu Cửu không tốt.
Hôm nay lại kiên trì muốn đi ăn món Nhật...!Kỳ Dụ Văn dùng thái độ ác độc nhất đi phỏng đoán người khác một cách không thương tiếc, hơn nữa cô ấy sợ bóng sợ gió đối với chuyện về Vu Cửu.
Ba người đi vào thang máy, Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn bèn không có trao đổi gì nữa.
Lời vừa rồi của Kỳ Dụ Văn đã bỗng chợt nhắc nhở Vu Cửu.
Cô chỉ lo phòng bị Lâm Thiên Song khi làm nội soi dạ dày, nhưng chuyện sau đó thì trái lại cô không có phòng bị.
Vu Cửu lấy di động ra, đã cố ý đặt một cái nhắc nhở công việc, tính ngày mai tìm một bệnh viện công lập, tra lại nội soi dạ dày một chút.
Lâm Thiên Song cúi đầu thoáng nhìn tay hai người dắt lấy nhau, tỉ mỉ phát hiện chỉ là một phía Kỳ Dụ Văn đang nắm lấy, ngón tay Vu Cửu dựng thẳng tắp, hoàn toàn chẳng dán đến mu bàn tay của Kỳ Dụ Văn.
Lâm Thiên Song dời tầm mắt đi, trông như có suy nghĩ gì, từ từ dựa vào vách thang máy, hơi hơi ngửa đầu nhìn con số tầng lầu thang máy nhảy lên.
Không một lời suốt một đường, ngay cả Lâm Thiên Song cũng chẳng nói chuyện, mãi đến khi đi đến cạnh xe Kỳ Dụ Văn, Lâm Thiên Song ngây ngẩn kia bị Vu Cửu nhẹ nhàng đẩy vào ngồi cạnh ghế lái mới tỉnh táo lại.
"Ơ?"
Lâm Thiên Song nhìn thoáng qua Kỳ Dụ Văn, hiển nhiên có chút không vui, bèn vội vàng xuống xe: "Cạnh ghế lái là chỗ ngồi đặc quyền của bạn gái, em không thể ngồi."
Vu Cửu thoáng lắc đầu, vẻ rộng rãi: "Chả có chú trọng nhiều như vậy, chỉ là tôi......"
"Được rồi, người lái xe không phải tôi."
Kỳ Dụ Văn cắt ngang trò kịch của Vu Cửu, tài xế bị bỏ lơ một bên yên lặng đi qua tới, mở ba cái cửa xe ra trừ cái của ghế lái: "Sếp Kỳ, cô Vu, cô hai Lâm, mời."
Vu Cửu lập tức vịn vào cửa của ghế phụ đằng trước, như thể sợ người khác giành trước vậy: "Tôi vừa mới toát mồ hôi cả người rồi, nên không ngồi chung chỗ với hai người đâu, vả lại Dụ Văn còn có bệnh sạch