Hôm nay là ngày trong đại - thi đại học, cái này chả liên quan gì tới Vu Cửu, nhưng cô là sinh viên, trong thời gian thi phải bị nhốt ở trong trường, cơ mà Kỳ Dụ Văn lại không hài lòng lắm.
"Không nhất thiết, đồ ăn của căng-tin trường không tốt, nhiều dầu muối, cô không ăn được."
Vu Cửu xụ cả khuôn mặt xuống, suýt nữa thì muốn ném di động trong tay vào mặt cô ấy: "Cô cũng không thể để cho tôi ở một mình chút sao?"
Kỳ Dụ Văn không đáp.
Vu Cửu tiếp tục cúi đầu xem đặt lịch nội soi dạ dày ở các bệnh viện công lập uy tín nhất trong khu vực, không nghĩ tới thế mà đều xếp tới một tuần sau nữa, đổi bệnh viện khác lại cũng không khác biệt mấy, chỉ có mấy bệnh viện nhỏ là có thể đặt hẹn ngày mai đến.
Hiện tại người bệnh dạ dày cũng nhiều như vậy sao?
Vu Cửu đành chịu, chỉ có thể chọn khám nội soi dạ dày tuần sau, bệnh viện nhỏ thì sợ chẩn đoán sai, không yên tâm lắm.
Nếu hôm nay đã làm nội sọi dạ dày không thành rồi, thế là Vu Cửu bèn bảo dì đem bữa sáng của cô lên.
Đại học Bắc Khai.
Vu Cửu lên lớp xong là mười giờ, giờ học kế tiếp vào bốn giờ chiều.
Vu Cửu cầm một chai nước suối trên tay, thảnh thơi nhàn nhã rời khỏi lớp.
Vừa mới đi ra ngoài khu lớp học, liền nhìn thấy Kỳ Dụ Văn cầm cây dù đứng ở chỗ đó nhìn cô, bên cạnh có rất nhiều sinh viên đi ngang qua, còn thường hay hướng ánh mắt nhìn về phía cô ấy.
Vu Cửu thính tai mà nghe được đám nữ sinh đang ríu rít, nói Kỳ Dụ Văn trông thật xinh đẹp gì đấy.
"Chết tiệt!"
Kỳ Dụ Văn đi qua đến phía Vu Cửu: "Tôi tới đón cô."
"Không phải nói tôi muốn ở một mình một chốc sao?"
Kỳ Dụ Văn hơi ngớ ra.
Thường ngày cô ấy phải đi làm, cuối tuần có khi cũng đang tăng ca, gần như chỉ có buổi tối và sáng sớm mới gặp Vu Cửu, sao mà liền thành không để cô ở yên một mình rồi......
Vu Cửu cảm thấy ánh mắt Kỳ Dụ Văn nhìn mình khác thường, giống như đang nhìn một đứa con nít ương bướng vô lý.
Vu Cửu nâng chân lên, dùng đầu gối thoáng ẩy chân Kỳ Dụ Văn một chút: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì?"
Kỳ Dụ Văn nói: "Tối hôm qua tôi đã nói gì với cô, cô còn nhớ chứ?"
Vu Cửu hơi nghiêng đầu, vặn nắp chai nước suối ra, hỏi với vẻ mặt mù mờ: "Đã nói gì?"
Kỳ Dụ Văn hơi nheo mắt một cách bất mãn, quả nhiên cái người này không đáng tin: "Đo kích cỡ, lựa trang phục."
"......"
Vu Cửu thoáng uống một ngụm nước, thật đúng là có chuyện này: "Tôi không muốn đi, cũng không muốn đến tiệc sinh nhật của cô."
Người có bệnh mới lại đi tới nơi tập trung có độc.
Vẻ mặt Kỳ Dụ Văn bình thường, dường như là đã đoán chắc Vu Cửu sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, bèn đã đặt xuống một điều kiện: "Chỉ cần cô đi thì tôi cho phép cô nghỉ hè ở cùng Lăng Thập một tuần."
Vu Cửu dựng lên một ngón trỏ: "Một tháng."
"Một tuần."
"Một tháng."
"Một ngày."
"Vậy hai tuần! Hai tuần được chứ!"
Kỳ Dụ Văn cười cười: "Được, hai tuần."
Vu Cửu thoáng nhìn sắc trời ánh dương cao cao vời vợi kia: "Không thể đi đo buổi tối sao? Cô xem giờ ban ngày ban mặt......"
"Không thể."
Kỳ Dụ Văn sợ Vu Cửu nuốt lời, suy cho cùng thì người này thường hay lật lọng.
Kỳ Dụ Văn đợi Vu Cửu vặn chặt nắp chai rồi, mới dắt lấy cái tay trống ra được của cô, một vết mỉm cười thỏa mãn xuất hiện nơi khóe môi: "Đi thôi."
Trước bàn dân thiên hạ, Vu Cửu lại không thể gây lộn tới với Kỳ Dụ Văn, chỉ có thể để mặc cô ấy nắm lấy cô đi: "Được rồi được rồi."
Chung quanh rốt cuộc có người nhận ra Kỳ Dụ Văn là sếp tổng tập đoàn họ Kỳ, cũng khớp vô được cô ấy với người phụ nữ bế Vu Cửu rời đi tối ngày đó.
Phú bà xinh đẹp x Hoa khôi thuần khiết, (đu) thật nghiện!
Vu Cửu mẫn cảm mà để ý được ánh mắt từ sinh viên chung quanh, cũng đoán ra kế tiếp trong trường sẽ đồn đãi cô thế nào rồi.
"Cô lại gây phiền toái cho tôi rồi, người chết."
Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu nhìn cô: "Phiền toái gì?"
"Cô nhìn coi ánh mắt chung quanh kìa."
Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn đảo một vòng, những người nhìn về hướng bên này bèn lập tức thu lại ánh mắt, nhìn về phía khác.
Cô ấy cười cười: "Này không tính là phiền toái, cô không cần để ý nhiều như vậy."
"Cô đúng là chuyện không liên quan thì treo lên thật cao (chuyện không liên can bản thân thì đặt qua một bên).
Người học tập ở cái trường này là tôi, lại không phải cô, đương nhiên cô không thèm để ý."
Kỳ Dụ Văn lại câm như hến, chỉ là nét cười nhàn nhạt nơi khóe môi bày ra rõ tâm trạng tốt của cô ấy, dường như rất hưởng thụ tầm mắt người xung quanh nhìn hai người bọn họ.
Rời khỏi trường thì nhất định sẽ đi ngang qua sân thể dục.
Lương Dư Kha đóng phim ở sân thể dục giống y như hôm qua, ăn mặc cũng y chang y đúc hôm qua.
Xuất phát từ sự tò mò đối với hiện trường quay phim, Vu Cửu luôn sẽ bất giác nhìn về phía bên kia.
Kỳ Dụ Văn chợt nhíu mày, cánh tay vòng qua lưng Vu Cửu, bàn tay dán ở huyệt Thái Dương của cô, dùng tay cùng một lúc vừa ngăn trở tầm mắt của cô, cũng vừa hơi hơi dùng sức khiến đầu cô xoay trở về.
"Không được nhìn cô ta."
Tâm lý phản kháng của Vu Cửu đã lại xuất hiện, kéo tay Kỳ Dụ Văn xuống, lại nhìn đến bên kia: "Tôi càng muốn xem, tôi muốn nhìn chăm chăm xuyên thấu cô ấy đấy!"
"Không được xem!"
Kỳ Dụ Văn lại xoay đầu Vu Cửu trở về lần nữa.
"Đôi mắt mọc trên mặt tôi, tôi càng muốn xem."
Vu Cửu lại xoay qua đến lần nữa, vừa lúc đối diện với nụ cười của Lương Dư Kha.
Lửa giận của Kỳ Dụ Văn càng lớn hơn nữa, kéo tay Vu Cửu đi nhanh như bay.
"Ey ey ey, đi nhanh thế kia làm chi á! Cái người mang giày cao gót như cô sao có thể đi nhanh như vậy!"
Vu Cửu bị bước chân vội vã làm thoáng dời tầm mắt, liền không còn thừa sức lực mà nhìn đến Lương Dư Kha bên kia sân thể dục nữa.
Kỳ Dụ Văn đích thân tới đón người, trong trường không ai dám ngăn cản hai người bọn họ.
Chờ sau khi ngồi lên xe, Vu Cửu chỉnh thấp lưng tựa ghế ngồi, nằm liệt ra một cách bất nhã: "Vậy ngày mai tôi có thể ở trường hưởng thụ thời gian hạnh phúc một mình không?"
Kỳ Dụ Văn khởi động xe, trả lời một cách thờ ơ: "Xem tình hình."
"......"
Vu Cửu không để ý tới Kỳ Dụ Văn nữa, khép mắt lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chạy được khoảng bốn mươi phút hơn thì đến một phòng làm việc thiết kế trang phục.
Kỳ Dụ Văn dẫn theo Vu Cửu đi vào trong, cách bài trí thơm thoang thoảng và khiêm tốn bên trong làm thể xác và tinh thần Vu Cửu đều thoải mái được không ít.
Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đi ra, dùng giọng nói dịu dàng mà hỏi: "Sếp Kỳ, là vị tiểu thư bên cạnh này sao?"
Kỳ Dụ Văn nói: "Là cô ấy."
"Vâng, tiểu thư, ngài lại đây, tôi đo kích cỡ cho ngài."
Vu Cửu hết sức phối hợp mà đi qua đến, trên tay cô gái kia cầm một cái thước dây, ghi chép toàn bộ số đo kích cỡ yêu cầu ra trên giấy, rồi sau đó nói một câu: "Tiểu thư, ngài gầy quá rồi."
Kỳ Dụ Văn thò qua đến nhìn nhìn, kích cỡ viết trên giấy làm cô ấy thoáng giật mình.
Là một phụ nữ, đương nhiên có thể biết được rốt cuộc Vu Cửu đây là đã gầy tới mức độ nào.
"Vu Cửu, hiện tại cô cao bao nhiêu nặng bao nhiêu?"
"Tôi không biết, lần trước tôi đo là 1m67, 84 cân (khoảng 42 kgs)."
Bên cạnh có một cái dĩa đựng trái cây, Vu Cửu đã tiện tay lấy một trái mận, bỏ vào trong miệng rồi cắn một miếng: "Hiện tại không biết."
Kỳ Dụ Văn nhìn đến bên cạnh có một cái cân đo trong lượng, liền kéo cô đi lên đo một chút.
Buổi sáng đã ăn sáng, vừa rồi còn uống vào một chai nước suối, thế mà mới 76 cân.
(khoảng 38 kgs)
"Sao cô lại gầy thành như vậy? Tôi không đủ cơm cô ăn rồi sao?"
Ngày thường Vu Cửu mặc rộng rãi, nhiều nhất thì chỉ có thể nhìn ra dáng người cô hết sức thon thả, cũng không có teo tóp ốm o một chút nào, nhưng không nghĩ tới thế mà cân nặng thấp đến đáng sợ như vậy.
Vu Cửu thì cũng đã hoảng sợ, sao mình lại ốm như vậy rồi?
Cô nhíu mày nghĩ ngợi, gần đây cô thường xuyên là ăn cái gì nôn cái đó, hơn nữa biếng ăn, khó trách là có thể ốm.
"Nguyên nhân hẳn là bệnh dạ dày đi."
Vu Cửu rời khỏi cân, ngồi vào đến một bên trông như có suy nghĩ gì.
Việc sụt cân làm đèn đỏ sáng lên trong lòng cô, rốt cuộc là viêm dạ dày thật như điều mà vị bác sĩ Trương kia nói, hay là ung thư đã lặng lẽ gần kề?
"Người chết, bệnh viện chúng ta thường hay đi là do nhà ai mở?"
"Kim Vũ."
"Đáng tin cậy chứ?"
"Bệnh viện uy tín nhất hiện giờ, không ai bì kịp."
Vu Cửu hơi lắc đầu: "Đáng tin cậy mà tôi nói ý là chỉ liệu có cái loại chuyện mờ ám ấy hay không?"
Kỳ Dụ Văn đang chụp lại kích cỡ của Vu Cửu, nói: "Chuyện mờ ám thì đâu cũng có, cho dù là quản lý điều hành tổ chức nào cũng có thể xuất hiện chỗ sơ suất, điều phức tạp nhất chính là lòng người...!Vì sao hỏi mấy cái này?"
Vu Cửu thoáng cắn một miếng mận, nói: "Không có gì."
Kỳ Dụ Văn cất lại di động, đầu mày nhíu chặt vẫn luôn chưa có giãn ra: "Về sau cô cùng ăn với tôi, bồi dưỡng thân thể về lại.
Hiện tại tôi nghiêm túc nghi ngờ rằng thường ngày cô không ăn uống đàng hoàng."
Vu Cửu: "......"
Lại bị Kỳ Dụ Văn bắt được một nhược điểm, loại chuyện thân thể không tốt này không nên nói cho Kỳ Dụ Văn mà!
Đo xong kích cỡ thì hai người đã rời đi, vừa lúc cũng tới giờ ăn rồi.
Trước khi về công ty, Kỳ Dụ Văn còn tiện thể dẫn theo cái con người "Bài Cốt Tinh" (bộ xương di động/cô nàng gầy trơ xương) Vu Cửu này đi ăn bữa trưa rồi.
Vu Cửu bị ép buộc ăn vào rất nhiều thứ cô không thích ăn, nhưng có lợi cho việc dưỡng dạ dày.
Cũng may là Kỳ Dụ Văn còn hiểu được rằng người bệnh dạ dày không thể ăn uống quá độ, Vu Cửu mới không ăn quá nhiều.
Sau giữa trưa, Vu Cửu đã kéo một cái ghế dựa lại ngồi ở trước cửa sổ sát sàn nơi văn phòng của Kỳ Dụ Văn.
Từ tầng 66 nhìn xuống quả thực khiến tim hồi hộp, nhưng ngắm bầu trời thì trái lại là một điểm quan sát/ngắm cảnh rất tốt.
Vu Cửu cứ ngửa đầu mà nhìn như vậy, mãi đến khi tai nghe được giọng của Lâm Thiên Song, mới quay đầu lại nhìn tới.
"Chị Vu Cửu, chị cũng ở đây à, không phải chị không thể ra khỏi trường sao?"
Vu Cửu thoáng chỉ vào Kỳ Dụ Văn, giương lên một cái nụ cười mỉm y kiểu Mona Lisa: "Cô ấy có thể để tôi ra ngoài.
Thế tôi không quấy rầy hai người, tôi đi phòng nghỉ đợi ở đấy."
Kỳ Dụ Văn nhíu mày, sao Vu Cửu còn muốn tạo thế giới riêng hai người cho cô ấy và Lâm Thiên Song?
"Cô cứ ở chỗ này đợi đó."
Vu Cửu cười đến mức cả khuôn mặt đều là cảm xúc từ bi, muốn độ Kỳ Dụ Văn đi tu: "Tôi chỉ là mệt mỏi mà thôi, không có ý khác."
Kỳ Dụ Văn: "......"
Không có ý khác? Thấy là rất có ý.
Vu Cửu đã đi vào phòng nghỉ một cách hết sức thiếu trách nhiệm.
Kỳ Dụ Văn khăng khăng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, hận không thể tóm Vu Cửu ra tới trói vào ghế tựa.
Lâm Thiên Song mừng thầm trong lòng, lại không có biểu hiện ra ngoài trên mặt: "Chị Dụ Văn ơi, đây là tiến triển mới nhất, chị xem thử."
Kỳ Dụ Văn thu tầm mắt về, mở hồ sơ mà Lâm Thiên Song đưa qua ra: "Về sau, loại việc nhỏ này không cần em cứ cố tình đi một chuyến nữa, công ty em bên kia không phải là hết nhân viên.
Em có thể đi theo chị em làm càng nhiều việc có ý nghĩa hơn.
Sau này, việc không quan trọng thì đừng qua tới bên này."
Lâm Thiên Song xoắn đôi tay, đầu ngón tay bị vặn ép mà trắng bệch, bởi vì tuần hoàn máu không tốt mà gân xanh mu bàn tay nhô lên từng chiếc một.
Toàn bộ một màn này, Kỳ Dụ Văn thu cả vào trong mắt.
Vu Cửu nghe lỏm trong phòng nghỉ cũng không nghe ra cái gì, chờ khi nghe được tiếng đóng cửa văn phòng thì mới bĩu môi, ngồi vào đến giường.
"Thật chẳng có (ý) gì/không thú vị."
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Kỳ Dụ Văn lạnh lùng cười một tiếng: "Không thú vị? Tôi thấy cô cảm thấy rất thú vị/trông rất có ý."
"......"
"Lần sau dám như vậy nữa thì tôi khóa cửa phòng nghỉ lại, không có sự cho phép của tôi thì cô đừng hòng vào đây nữa."
Vu Cửu lắc đầu, ôm lấy ngực, nói một cách trầm bổng: "Cô chủ à! Cô thật nhẫn tâm mừ!"
"Bớt đi."
Kỳ Dụ Văn không muốn xem kiểu diễn xuất màu mè này thêm, cửa phòng nghỉ đóng lại một lần nữa, phảng phất như chưa ai từng tới.
Vu Cửu chống đôi tay về phía sau, vừa rồi đã ngồi lâu, cái eo đã lâu chưa đau lại bắt đầu đau nhói rồi.
Cô bò lên trên giường giống một người già cao tuổi, xuýt xoa một hơi dài: "Tôi thật khổ quá rồi mà, cuộc đời luôn không có lúc nào là không quật tôi."
Người mới nằm xuống, thì cửa phòng nghỉ lại bị đẩy ra lần nữa, thuốc cùng một ly nước ấm cầm theo trong tay: "Uống thuốc đã."
"À đúng đúng, suýt chút nữa quên mất việc này."
Vu Cửu mau mau bò dậy, cầm lấy thuốc trong tay Kỳ Dụ Văn, mặt trong đầu ngón tay vô tình cọ qua lòng bàn tay.
Lòng bàn tay Kỳ Dụ Văn nóng lên, bị cô ấy nhanh chóng giấu ra đến đằng sau.
Vu Cửu uống thuốc rất mau, cô tự chủ động cầm cái ly ra ngoài, tầm mắt Kỳ Dụ Văn vẫn luôn bám theo cô, nhìn cô đi qua tới phía bên này của cô ấy, sắp đi vào phòng nghỉ.
Kỳ Dụ Văn giữ lấy cánh tay của Vu Cửu, thừa dịp khi cô quay đầu lại nhìn cô ấy vẻ hoang mang thì đã ịn một cái dấu lên mặt cô.
Vu Cửu thoáng sững ra một chút, sờ sờ mặt mình: "Thứ gì vậy?"
Kỳ Dụ Văn giơ tay lên, là một con dấu dạng ống (mặt) hình vuông, mặt trên có khắc "Dấu (của) Kỳ Dụ Văn".
"Vãi ***!"
Vu Cửu ra sức vả, ấn một phát vào đầu Kỳ Dụ Văn: "Tôi vặn đứt đầu cô xuống mới được!"
"Đừng! Kiểu tóc của tôi......"
Kỳ Dụ Văn tóm tay Vu Cửu ra, Vu Cửu theo tình thế, kéo lấy quần áo cô ấy, cướp mất con dấu của cô ấy.
Hôm nay cô ấy mặc chiếc áo sơ mi lụa màu xanh lam, chất vải bề mặt trơn mượt cùng nút áo không cài đầy đủ, thế là quần áo liền bị cởi tuột ra rất dễ dàng, để lộ bờ vai phẳng lì cùng đai áo ngực dán trên vai.
Vu Cửu cầm lấy con dấu, đóng dấu điên cuồng ở trên người Kỳ Dụ Văn, ngay cả kh3 ngực cũng không bỏ qua.
"Đừng mà, đừng như vậy......!"
Kỳ Dụ Văn cản cũng không cản được.
Mực của con dấu dần dần phai nhạt, trên ngực trên cổ trên xương quai xanh của Kỳ Dụ Văn toàn là dấu ấn.
Cáu kỉnh của Vu Cửu xuôi theo một trước mắt màn mà tiêu tan, lộ ra nụ cười hứng thú xấu xa trên mặt, nhét con dấu dài kia vào kh3 ngực của Kỳ Dụ Văn, đầu ngón tay khều lấy dây đai áo ngực của cô ấy, dây áo va chạm với phần vai phát ra âm thanh rất nhỏ, nói năng