Khi Kỳ Dụ Văn và Vu Cửu đến, có không ít người đang vây xem bên ngoài xe, thậm chí có mấy người phụ nữ đang nhìn vào phía trong với ánh mắt trông đợi, tò mò cùng ước ao trong mắt tựa như muốn xuyên qua cửa sổ xe.
Vu Cửu thoáng "chậc" một tiếng, này vẫn là lần đầu tiên cảm giác được thuộc tính muôn vàn người mê đắm như vậy của nữ chính - công.
Cửa xe của Kỳ Dụ Văn được quản gia mở ra.
Lúc đang muốn xuống xe thì bên tai đột nhiên nghe được tiếng cửa xe một bên khác, bèn vội xoay người giữ lấy tay cô, đóng cửa xe vào lại một lần nữa: "Đợi lát cô hãy đi xuống."
Vẻ mặt Vu Cửu mù mờ, cổ tay được chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc mà Kỳ Dụ Văn tặng lúc trước làm nổi bật đến độ trắng bóc, mạch máu nơi mu bàn tay nhô lên hơi nhiều, lại không ảnh hưởng đến mỹ cảm một chút nào, ngược lại là có một cảm giác cấm dục.
"Vì sao?"
Kỳ Dụ Văn buông cổ tay Vu Cửu ra, hơi mở miệng nhưng vẫn không muốn giải thích: "Cô đợi chút nữa xuống là được."
"Được thôi."
Kỳ Dụ Văn thoáng quan sát vẻ mặt của Vu Cửu một chút, thấy cô không có ý phản đối gì, mới yên tâm đi xuống xe.
Vu Cửu thấy Kỳ Dụ Văn vòng qua đuôi xe, tiếp tục đi về phía mình bên này, sau đó mở cửa xe ra, một chiếc tay trái liền duỗi đến trước mắt cô.
Vu Cửu giương mắt nhìn cô ấy, người Kỳ Dụ Văn vận váy đầm màu đen ngược sáng, giống một con thiên nga đen cao quý uốn cổ xuống, lặng yên chờ đợi sự coi trọng của người trước mắt.
Hóa ra chuyện Kỳ Dụ Văn làm là ý định này......!Cô cười cười, vịn vào cái tay kia rồi liền xuống xe.
"Kỳ Dụ Văn, cô thật ấu trĩ."
Vu Cửu kề vào bên tai Kỳ Dụ Văn, nói như vậy.
Kỳ Dụ Văn mím môi cười nhạt, không có phản bác.
Dưới ánh mắt nghi hoặc lại cực kỳ hâm mộ của mọi người, Vu Cửu được Kỳ Dụ Văn dắt theo đi vào sảnh chính bữa tiệc rồi.
Bố trí của bữa tiệc cũng không phải kiểu lộ ra mùi tiền nồng đậm đến như vậy theo tưởng tượng của Vu Cửu, ngược lại là khiêm tốn, xa xỉ lại không mất phong cách.
Trong loa âm thanh đang phát nhạc nhẹ nhàng chầm chậm, cũng không khiến người ta cảm thấy bức bối hoặc chán ghét một chút nào.
"Chị Dụ Văn, chị Vu Cửu, hai người tới rồi à!"
Lâm Thiên Song mặc váy màu lam nhạt chầm chậm đi tới, nụ cười hoàn mỹ không có khuyết điểm, dịu dàng động lòng người, bất kể là ai cũng sẽ nhìn thêm vài lần.
Nhưng trong những con người ấy hiển nhiên là không bao gồm Kỳ Dụ Văn và Vu Cửu.
"Thiên Song."
Vu Cửu cũng thoáng chào hỏi một cái với Lâm Thiên Song, nhưng cô cũng chưa quên hình tượng thiết lập của mình trước mặt Lâm Thiên Song, lập tức bày ra dáng vẻ nhút nhát sợ hãi trên mặt, thấy trong ánh mắt Lâm Thiên Song cũng đã chứa vào sự ghen ghét: "Thiên Song à, hôm nay cô thật là đẹp."
Kỳ Dụ Văn cạn lời mà nhìn thoáng qua Vu Cửu, thầm nghĩ người này lại bắt đầu rồi.
Lâm Thiên Song quan sát Vu Cửu với mặt không biến sắc, lòng càng lúc càng trĩu xuống.
Cô ta không muốn thừa nhận rằng mình hôm nay đã bị Vu Cửu áp đảo một mặt.
Diện mạo Vu Cửu đẹp đẽ, khí chất cao quý trời sinh, cho dù che giấu dưới hình tượng cố ý dựng lên.
Người mặc lễ phục tao nhã đứng trong giữa bữa tiệc, phảng phất như cô mới là cái người thiên kim tiểu thư kia, mặc lễ phục chung bộ với Kỳ Dụ Văn, cùng đứng bên nhau, xứng đôi cực kỳ.
"Vu......!chị Vu Cửu cũng rất xinh đẹp."
Tay Vu Cửu lặng lẽ lách ra khỏi từ trong lòng bàn tay Kỳ Dụ Văn, nói thì thầm: "Tôi nhìn thấy chị Thiên Nguyên rồi, tôi đi qua đó một chút."
"Chờ......"
Trước đông đảo mọi người, Kỳ Dụ Văn không thể nào đi lôi lôi kéo kéo với Vu Cửu, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo cô đi về phía Lâm Thiên Nguyên cách đó không xa.
Thấy Vu Cửu đi rồi, tâm trạng Lâm Thiên Song từ nhiều mây chuyển sang nắng đẹp, đôi mắt hơi sáng lên mà nhìn Kỳ Dụ Văn: "Chị Dụ Văn ơi, hôm nay chị thật xinh đẹp."
"Ừm, cảm ơn."
Kỳ Dụ Văn đáp hùa theo mà lòng để đâu đâu, tầm mắt không ngừng nhìn về hướng Vu Cửu cùng Lâm Thiên Nguyên bên ấy.
Vu Cửu đưa lưng về phía cô ấy, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng lại để cô ấy thấy được rõ rõ ràng ràng nụ cười trên mặt Lâm Thiên Nguyên, hết sức chói mắt.
"Chị Thiên Nguyên ơi, em tới chỗ này của chị tránh đi một chút."
"Rất hoan nghênh, có thể được em coi như một cảng tránh gió, chị rất vinh hạnh."
Lâm Thiên Nguyên dẫn theo Vu Cửu đi đến ghế tựa bên bể bơi: "Lần đầu tiên thấy em diện long trọng như vậy, rất xinh đẹp.
Chị nhớ mang máng đến dáng vẻ mẹ diện lễ phục, vừa rồi thế mà chị nhìn mẹ và em thành một rồi đấy."
"Phải không?"
Vu Cửu cũng không có cảm giác bao lớn đối với người mẹ trong miệng Lâm Thiên Nguyên, nhưng cũng không phản cảm khi bị nói như vậy.
Cô vừa cười, ngồi vào chỗ đối diện Lâm Thiên Nguyên.
"Ừ."
Lâm Thiên Nguyên rất hưởng thụ bầu không khí lặng lẽ ngồi cùng Vu Cửu như vậy.
Dù cho đều không nói chuyện, cũng sẽ cảm thấy an tâm cùng tình thân không thấy từ lâu.
Bầu không khí hài hòa như vậy bị một người phá vỡ, bỗng nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh Vu Cửu, nghiêng đầu thoáng nhìn, thế mà là Lương Dư Kha.
Hôm nay Lương Dư Kha mặc sườn xám, bày ra hoàn toàn dáng người duyên dáng, mắt đào hoa như sợi tơ xinh đẹp, câu lấy lòng người.
"Vu Cửu, đã lâu không gặp."
Vu Cửu yên lặng, thu tầm mắt về: "Cũng không có lâu lắm, khoảng thời gian trước còn gặp qua ở trường."
Lương Dư Kha với vẻ không cần mạng mà tiến đến bên tai Vu Cửu, hơi thở tựa hoa lan: "Cô thật không cho tôi mặt mũi nha.
Tuy rằng đã gặp được lại không có nói chuyện qua, không phải sao? Với tôi mà nói, cũng tức là chưa gặp được."
Vu Cửu vô thức nhìn về phía Kỳ Dụ Văn còn đang bị Lâm Thiên Song dây dưa, quả nhiên, cặp mắt kia dường như muốn trừng xuyên thủng cô và Lương Dư Kha.
Vu Cửu không kiềm được mà thoáng sặc một hơi, đã giơ tay che lại miệng mũi mình đè ép ngay.
"Cô xem ánh mắt Kỳ Dụ Văn nhìn tôi kìa, tôi vẫn là đi đến ngồi bên kia chị Thiên Nguyên vậy."
Vu Cửu đứng lên, đến ngồi vào bên cạnh Lâm Thiên Nguyên, lại nhìn Kỳ Dụ Văn bên kia.
Sắc mặt vẫn rất tệ, sau đó......
Thế mà lại đi qua tới hướng cô rồi!
Ôi đệt!
Vu Cửu thật chột dạ không biết vì sao, đầy khắp đầu óc đều là một chữ "chạy".
Chân Kỳ Dụ Văn dài, cộng thêm nóng lòng, Vu Cửu còn không chưa thực thi hành động thì đã đứng ở bên người rồi, một bàn tay đặt lên lưng ghế, ngón tay khoác ở trên vai Vu Cửu như có như không: "Chị Thiên Nguyên, em mang Vu Cửu đi trước đây."
Lâm Thiên Nguyên chẳng nói gì, bưng ly rượu trước mặt lên, nhấp nhấp.
Lương Dư Kha vẫn luôn giữ nguyên nét cười khoa trương trên mặt của mình, đôi chân dài trắng mịn vắt lên nhau, tựa như một con hồ ly đang nhìn chằm chằm vào vật báu trên tay Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn hơi nhíu mày vẻ khó chịu, tiếp theo khom lưng xuống nhìn Vu Cửu, trong giọng nói thương lượng đã mang lên vài sự năn nỉ le lói tủi thân: "Đi theo tôi không?"
Mùi hương của Kỳ Dụ Văn thường hay xộc vào chóp mũi Vu Cửu, cho tới bây giờ, Vu Cửu đều cảm thấy mùi hương trên người Kỳ Dụ Văn rất dễ ngửi.
Vu Cửu thoáng dựa về sau, rồi hỏi một câu lãng xẹt: "Người trong lòng cô đâu?"
"Đừng nói về người khác, đây là chuyện hai người chúng ta."
Vu Cửu giương mắt nhìn Lâm Thiên Song bên kia, dường như nháy mắt nào đó, đã thấy được sự nham hiểm trên mặt cô ta.
Vu Cửu thoáng giật mình, Lâm Thiên Song đây là muốn mài bén lên rồi?
Còn chưa nghĩ rõ ràng, thì đã bị Kỳ Dụ Văn dắt lấy đưa đi mất.
"Tôi không thích cô ở cùng bọn họ."
"Cái này cô ghen được thì đúng là kì lạ."
"Tôi chính là ghen đấy."
Lúc Vu Cửu sắp dàn bài đánh tới với Kỳ Dụ Văn, thì quản gia đã đi tới bên cạnh Kỳ Dụ Văn: "Cô cả à, buổi tiệc đã bắt đầu, có thể đi qua rồi."
"Được."
Ánh mắt Kỳ Dụ Văn thoáng liếc nhìn, thấy Lương Dư Kha cùng Lâm Thiên Nguyên còn đang nhìn về hướng bên này, cô ấy khẽ vân vê tay Vu Cửu: "Bọn họ còn đang nhìn cô, cô nói xem làm sao đây?"
Vu Cửu cũng đang lặng lẽ để ý Lâm Thiên Song, đã nói một câu: "Thế thì có thể quá nhiều rồi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.
Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt
3.
Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
4.
Em Thấy Núi Xanh
=====================================
"?"
Lâm Thiên Song bên kia lại dời tầm mắt đi mất.
Vu Cửu cảm thấy thật vô vị, trở tay giữ lấy tay Kỳ Dụ Văn kéo cô ấy đến trước mặt mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống gò má của cô ấy.
Kỳ Dụ Văn trợn to mắt vẻ kinh ngạc, không biết là dũng khí được ai cho, cô ấy cũng nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn nơi trán Vu Cửu.
Cô ấy cười cười, giơ tay, dùng ngón trỏ chấm nhẹ vào vết dấu môi kia trên trán Vu Cửu.
"Cảm ơn."
Vu Cửu không rõ tại vì sao, cảm ơn cái gì?
Kỳ Dụ Văn lại thoáng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng của người tầng lớp trên kia, giao phó Vu Cửu cho quản gia rồi liền rời đi.
Những người xem náo nhiệt cạnh bên dời tầm mắt đi toàn bộ, không dám nhìn đến nữa.
Áp lực không khí của Kỳ Dụ Văn quá mạnh mẽ, nếu như bị cô ấy nhìn chằm chằm trúng một cái thì tối cũng phải gặp ác mộng, còn phải coi chừng liệu việc làm ăn của công ty có thất bại hay không.
Vu Cửu cau mày, giơ tay chùi chùi cái trán, hỏi quản gia ở bên cạnh: "Trán của tôi có dấu son môi chứ?"
"Có một chút."
"......!chú không đi qua tìm Kỳ Dụ Văn sao?"
"Tôi ở cùng ngài là được, bên phía cô cả có người theo cùng."
Vu Cửu sờ sờ cổ mình, ánh mắt nhìn lướt qua những người xung quanh nhìn đến đây.
Có người ác ý, có người nhìn xem xét, cũng có người thưởng thức.
Những ánh mắt đó, Vu Cửu đều không thích toàn bộ.
Có người, ánh mắt thậm chí khiến cô cảm thấy ghê tởm vì bỉ ổi, thầm nghĩ quản gia ở bên cạnh cũng không tệ, xác suất gặp phải nguy hiểm cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều.
"Tôi muốn đi toa-lét xử lý sạch sẽ dấu môi một chút, chú có thể dẫn tôi đi chứ?"
"Vâng."
Tuy rằng không muốn Vu Cửu xủ lý sạch mất dấu môi, nhưng cũng không thể ngăn cản người ta, chung quy thì......!cho dù là Kỳ Dụ Văn cũng ngăn không được.
Vu Cửu đi theo quản gia đến nhà vệ sinh, nhìn thấy dấu son môi trên trán, suýt nữa thì Vu Cửu ngất đi, cái này mà kêu "có một chút" sao!
Vu Cửu đã lấy một tấm khăn giấy ướt, lau đi thật cẩn thận dấu son môi, cố gắng hết sức không để kem nền trên mặt bị chùi phai đi quá nhiều, nhưng cuối cùng phát hiện là cô đã lo xa, kem nền đánh rất lì, không chút sứt mẻ.
Một người phụ nữ đi ra từ một vách ngăn trong toa-lét, trang phục lộ liễu dung tục, nửa khỏa tròn cũng sắp vuột ra tới rồi.
Vu Cửu cảm thấy hoảng sợ, lập tức dời tầm mắt đi, không hợp phép tắc thì chớ nên nhìn.
Người nọ rõ ràng có ý định đi về phía Vu Cửu.
Một khắc nhìn thấy Vu Cửu kia, thay đổi phương hướng lắc mông đi đến bên cạnh Vu Cửu, lục đồ từ trong túi cầm tay.
Khóe môi Vu Cửu giật giật, cặp mông có tuổi uốn éo, thật xấu hổ.
Người phụ nữ kia đã lấy một thỏi son môi từ trong túi, sau đó thoáng đồ lên với vẻ muôn vàn kiểu phong tình.
Khoảng cách gần như vậy có thể làm Vu Cửu nhìn đến càng thêm rõ ràng.
Dường như người phụ nữ này đã bôi rất nhiều highlight (mỹ phẩm bắt sáng) ở trên người, trang điểm dày đậm cầu kỳ trên mặt, đôi mắt lại còn thêm kim tuyến vào, lông mi giả dài đến mức cũng có thể quạt ra gió cấp 12 luôn rồi......
Sao loại người này có thể xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật của Kỳ Dụ Văn?
Sau khi tô son môi xong, người phụ nữ kia đột nhiên xoay người cười mà nhìn Vu Cửu: "Khóa kéo phía sau chiếc váy của tôi hình như lỏng rồi, cô có thể kéo lên giúp tôi chứ?"
Nói rồi liền đưa lưng về phía Vu Cửu, quả nhiên khóa kéo chưa kéo lên.
Lúc đang định tiện tay giúp kéo lên một cái, thì người phụ nữ kia đã bất chợt xoay người qua lao vào trong lòng Vu Cửu, tiếp theo thì cánh tay Vu Cửu đau nhói một trận.
"Ui —— thứ gì vậy? "
Vu Cửu đẩy người này ra với vẻ cảnh giác, người phụ nữ kia cười mỉa mà nâng tay mình lên, trên móng tay làm đẹp không chỉ có có kim cương pha lê, còn có dây xích, rườm rà phức tạp lại phong phú: "Có thể là móng tay tôi quẹt trúng cô rồi, có bị gì không? Tôi xem thử......"
"Không có gì, tạm biệt."
Không thể ở cùng người khả nghi nguy hiểm quá lâu, đây là điều Vu Cửu đã tính toán xong xuôi trên đường tới, nói xong thì liền nhanh chân đi mất.
Quản gia chờ ngay bên ngoài nhà vệ sinh, Vu Cửu đi được vài bước thì không nhịn được mà hỏi tò mò: "Cái người phụ nữ ăn mặc lộ liễu lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp kia, chú biết là ai chứ?"
Quản gia lập tức liền đã nghĩ tới một người, người nọ cũng coi như là một phần đặc thù ở trong buổi tiệc, tất nhiên ông ấy ấn tượng sâu đậm.
"Người đó tên Phùng Hiểu Nguyệt, cũng học ở đại học Bắc Khai đấy.
Có điều, tôi nghe nói cô gái đó là người của giới chữ cái, hình như còn là M.
Cô Vu à, nhớ phải cách xa cô gái đó một chút nha."
"......" Cái gì mà kêu cách xa cô ta một chút, tôi lại không phải người giới chữ cái.
Vu Cửu hơi ngửa đầu, đôi tay đan chéo nhau, ngón tay đánh vòng nơi tay khuỷu tay tinh tế, bên tai dường như đã nghe thấy giọng nói của Kỳ Dụ Văn.
Chất âm này, rõ ràng là đang cầm mi-crô.
"Sinh nhật mỗi năm của Kỳ Dụ Văn đều làm rầm rộ sôi nổi thế này sao?"
"Đúng vậy, sinh nhật của cô cả...!Nói là sinh nhật, càng là một loại tiệc tùng xã giao kinh doanh hơn, sinh nhật chỉ là một mánh lới thôi."
"Thảo nào......"
Thảo nào Kỳ Dụ Tinh sẽ không làm tiệc sinh nhật, thì ra là không có giá trị trong kinh doanh.
Rất mau, Vu Cửu đã đi đến sân phòng chính buổi tiệc, cô trông về phía Kỳ Dụ Văn bên kia.
Lâm Thiên Song đứng bên cạnh, trước mặt là một người đàn ông độ tuổi không cao lắm.
Lúc Vu Cửu đang muốn thu tầm mắt về, thì Kỳ Dụ Văn đã nhìn lại đây, làm cô muốn tránh cũng không được.
Vu Cửu cảm thấy không ổn, quay đầu định đi toa-lét trốn tránh một lần nữa.
"Vu Cửu."
Lưng Vu Cửu chợt cứng đờ, nhìn về phía Kỳ Dụ Văn bên kia theo kiểu máy móc, vẻ mặt suýt nữa không gồng được, dùng khẩu hình mà hỏi: "Làm gì đấy?"
Kỳ Dụ Văn thoáng ngoắc tay về phía cô: "Lại đây."
"Không muốn."
Vu Cửu nhìn thoáng qua mọi người, nhanh chóng đi mất.
Kỳ Dụ Văn không cảm thấy lúng túng, trên mặt tỉnh rụi, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn theo Vu Cửu dần dần đi xa, sau đó trốn đến một chỗ mà cô ấy nhìn không thấy.
Quỷ ấu trĩ.
Lâm Hoa Nguyên vẫn luôn chú ý Vu Cửu vừa rồi tạt ngang qua, hỏi: "Đó chính là bạn gái của con à."
"Vâng."
Lâm Hoa Nguyên trông như suy tư gì, cảm thấy Vu Cửu rất quen mắt, không chỉ là giống Lâm Thiên Song thôi, còn giống một người đã muốn mơ hồ từ trong trí nhớ của ông ta.
Nhưng cụ thể là ai, thì làm thế nào ông ta cũng không nhớ ra được.
Lúc đang sa vào suy tư, thì Kỳ Dụ Văn đụng đụng vào cánh tay của ông ta: "Bố à."
Lâm Hoa Nguyên hồi tâm, hỏi nghiêm túc: "Thật sự thích cô gái đó? Muốn kết hôn sao? Mẹ con đồng ý chứ?"
Đôi mắt Kỳ Dụ Văn dần dần sa sầm, sự thật tàn khốc nện mấy cái ở ngực cô ấy, chỉ đã trả lời câu