Tình hình gia đình với chuyện Vu Cửu nằm viện thì Kỳ Dụ Văn đều biết được cả, thậm chí Vu Cửu có một người cha đau ốm liên miên cô ấy cũng biết.
Nhưng cô ấy đều chả có để ý tới, hiện tại cô ấy chỉ muốn thấy dáng vẻ Vu Cửu - cái người kiêu ngạo lại quật cường kia, cùng đường bí lối mà tới cầu xin cô ấy.
"Sếp Kỳ à, chủ tịch hội đồng quản trị bảo ngài đến văn phòng của bà ấy một chuyến."
Kỳ Dụ Văn hơi nhíu mày, khép lại hồ sơ đằng trước mình, lại đứng dậy, thoáng sửa sang lại quần áo một chút, rồi liền tiến lên, đi đến văn phòng mẹ mình.
Cha của Kỳ Dụ Văn là đến ở rể nhà họ Kỳ, cho nên cô ấy là theo họ mẹ.
Mẹ cô ấy tên Kỳ Tử Đồng (*), người không như tên, là một người phụ nữ sấm rền gió cuốn (mạnh mẽ vang dội), lúc này gọi cô ấy qua đến, lại không biết là có chuyện gì.
(*) Tử (子) có nghĩa con nhỏ, con trẻ, thường dùng để chỉ con trai; Đồng (童) có nghĩa là đứa trẻ, hoặc chỉ người ngây thơ, đầu óc đơn giản.
Nếu đảo vị trí lại là thành đồng tử (童子), cũng có nghĩa là trẻ thơ (chỉ những đứa trẻ dưới 15 tuổi) - theo từ điển Hán nôm.
Vừa mới đẩy cửa vào, liền nhìn thấy bà ấy khoanh đôi tay, đứng ở trước cửa sổ sát sàn.
"Chủ tịch."
Kỳ Tử Đồng xoay người lại, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua theo lên người cô ấy, cằm hơi hơi nâng lên: "Em gái của con dạo này xảy ra chuyện gì?"
"Không biết."
Kỳ Tử Đồng không kiên nhẫn mà nói: "Con có rảnh thì nói với cha con, suốt ngày cũng không làm gì, lại cũng không biết trông nom con gái một chút."
"Được, còn việc nào khác không?"
"Hết rồi, con đi đi."
"Vâng."
Kỳ Dụ Văn xoay người rời đi văn phòng chủ tịch, nói với thư ký đi theo bên người: "Chuẩn bị xe, tôi về nhà một chuyến."
"Vâng."
Kỳ Dụ Văn về văn phòng thu xếp đồ đạc một chút, rồi liền chuẩn bị đi về nhà, có điều trước đó, cô ấy còn phải đến trường, xách Kỳ Dụ Tinh ra ngoài.
Lúc đến được cổng trường, tay Kỳ Dụ Văn mới vừa đụng tới tay nắm cửa xe một cái, thì đã liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Lại là Vu Cửu, còn dắt theo một cô bé mặc đồng phục học sinh, không biết đang nói chút gì đó.
Vẫn đúng là rất có duyên phận......
Năm nay cô ấy tới cái trường cấp ba này tổng cộng chỉ có hai lần, không ngờ rằng đều đã gặp phải Vu Cửu.
Kỳ Dụ Văn hơi hơi mỉm cười, đẩy cửa xe ra, đi đến phía hai người kia.
Vu Cửu nói chuyện xong với Lăng Thập bèn định về trường học rồi, vừa quay đầu thì liền thấy Kỳ Dụ Văn đứng ở ngay bên cạnh mình, nhìn chằm chằm mình với vẻ tựa cười mà như không cười.
"......"
Kỳ Dụ Văn nói: "Thật đúng là khéo."
Lăng Thập túm túm quần áo của Vu Cửu, cô bé khó mà tưởng tượng được một người mặc đồ đắt đỏ như thế sẽ chủ động tiếp lời với hai chị em họ: "Chị ơi, chị quen biết chị ấy ạ?"
"Không quen, em về trường trước đi, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho chị."
Nói rồi, cô thoáng tạm dừng một chút, nói ẩn ý sâu xa: "Kẻ có tiền chả phải mấy thứ tốt đẹp gì, trường em học còn vừa khéo là nơi toàn kẻ có tiền.
Nếu bị người ta ăn hiếp thì em cứ đánh trả lại, chị bao che cho em."
Kỳ Dụ Văn: "......"
Lúc nói loại lời này thì không thể tránh mặt cô ấy sao?
Lăng Thập thoáng cười ngọt ngào: "Vâng, cảm ơn chị, có điều bình thường không có ai bắt nạt em."
"Vậy thì tốt, về trường vào lớp học đi."
"Tạm biệt chị."
Chung quy thì Lăng Thập vẫn là một học sinh mới vào cấp ba, vẫy vẫy tay một cách tràn đầy năng lượng rồi liền chạy vào trong trường học.
Vu Cửu ngay lập tức kéo sụp xuống bộ mặt với vẻ tươi cười tràn đầy của mình, một cái nhìn khinh bỉ vứt về hướng Kỳ Dụ Văn: "Vì sao tôi có thể thường hay nhìn thấy cô?"
Kỳ Dụ Văn nhìn nhìn trường cấp ba trước mặt, đôi mắt đang nhìn Vu Cửu với vẻ phẳng lặng không chút gợn sóng: "Nhà của chúng tôi là thành viên hội đồng quản trị của ngôi trường này, tôi tới nơi này thì rất kỳ quái sao?"
Âm cuối nâng lên giống như một con mèo kiêu kỳ, tựa như thể đang nói lên sự ngu xuẩn của người trước mặt.
Vu Cửu nghẹn họng, thì là không kỳ quái, một đứa dân nghèo khổ như cô thường xuyên xuất hiện ở chỗ này mới là kỳ quái.
"Được rồi, lần này là điều tôi hỏi là không đúng, tạm biệt, à không......"
Vu Cửu giương lên một nụ cười thảo mai, vừa đi vừa nói: "Là hẹn không bao giờ gặp lại."
"Cô đợi đã."
Kỳ Dụ Văn xoay người qua, nhìn vào Vu Cửu: "Tôi nghĩ, gần đây cô là thu nhập không đủ chi tiêu nhỉ."
"......!yên tâm đi ngài, nếu mà tôi hết tiền thì tôi có thể đi ăn xin, không phiền ngài bận tâm."
"Ăn xin? Chuyện mất mặt như vậy cô sẽ đi làm sao? Tạm thời không đề cập tới cái này, nếu như tôi ở trên phố nhìn thấy một thanh niên thân thể khỏe mạnh đang ăn xin, thì phỏng chừng tôi sẽ một phát đá văng bát cơm của cô ta."
"Tôi còn có thể đi bán thân mà, tôi cảm thấy tôi vào ngành với cái sắc đẹp này hẳn là dư xài."
Giữa mày Kỳ Dụ Văn thoáng nhăn lại, ngay sau đó liền vươn tay ra, túm lấy cổ áo của cô, trong mắt lộ ra vẻ hung ác: "Cô thử nói lại loại lời này xem?"
Cô ấy ngược lại không phải ghen tuông hay là ham muốn chiếm hữu gây rối, chỉ đơn thuần là khó chịu với việc Vu Cửu dùng gương mặt cô ấy quen thuộc đây đi nói loại lời đáng khinh này, phảng phất như đã vấy bẩn cái khuôn mặt trong trắng không nhiễm bụi trần này.
Vu Cửu chả sợ hãi tí nào, nâng tay lên kéo lấy cổ tay của Kỳ Dụ Văn.
Bởi vì mắc bệnh đã rất nhiều ngày, móng tay cũng chưa rảnh để cắt đã cấu vào trong cổ tay của Kỳ Dụ Văn, nói với giọng trầm: "Buông tay."
Kỳ Dụ Văn chợt thoáng kinh ngạc.
Trái lại cô ấy chẳng ngờ được Vu Cửu sẽ biểu lộ ra vẻ mặt như vậy, bèn không khỏi thoáng cười, rồi buông lỏng cổ áo của Vu Cửu, cúi đầu nhìn nhìn cổ tay bị cấu ra vết móng tay: "Vu Cửu, tôi quả nhiên chẳng có nhìn lầm cô, cô thật sự là rất thú vị."
Vu Cửu đã sửa sang lại cổ áo mình một chút, thở ra một hơi thật dài từ trong mũi: "Kỳ Dụ Văn, tôi không biết cô là lớn lên nhờ ăn phân của con-gì-la (*), tóm lại, cô bớt lo chuyện của tôi.
Nước sông không phạm nước giếng là ý nghĩa gì, cô hiểu được chứ? Từng đọc sách nhỉ?"
(*) Đây là một câu chửi xéo rất thâm, tra google cả cụm cũng không ra cụ thể là gì, nên câu trên được phân tích và dịch theo như editor hiểu (có thể sẽ có sai sót) như dưới đây.
[Cảnh báo trước: khá dài do mình muốn làm rõ ràng và cụ thể, các bạn có thể bỏ qua nếu muốn:
Con-gì-la, từ nguyên gốc là 什么动物拉, trong đó 动物 là động vật; 拉 là la, vốn là động từ, nhưng nếu ghép với từ 考 thì thành 考拉, tức koala (gấu túi).
Gấu túi nổi tiếng là loài có bộ não rất nhỏ, tỉ lệ kích cỡ bộ não so với thân thể loài vật chỉ vào khoảng 2% - nhỏ nhất trong các loài động vật có vú.
Không chỉ có tỉ lệ cực nhỏ, nó còn có trọng lượng vô cùng khiêm tốn: Chỉ nặng khoảng 19.2g và chỉ chiếm khoảng 60% hộp sọ.
Trong thời kì đầu, sau khi mới sinh, koala con phải ăn phân của mẹ để sống.
6 tháng đầu đời của koala con sẽ hoàn toàn là ở trong túi của mẹ trước khi được ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Trong vòng 6 tháng tiếp theo chúng sẽ bám trên lưng mẹ tiếp tục bú sữa và dần dần ăn lá cây.
Các bé koala cái sẽ bắt đầu tách khỏi mẹ đi kiếm ăn riêng từ tháng thứ 13, trong khi đó những chú koala đực lại là đứa con ngoan của mẹ khi tiếp tục ở lại với mẹ đến tận 2 cho đến 3 tuổi.
(thông tin tổng hợp từ tienphong.vn và anbvietnam.vn)
Dựa theo những đặc điểm trên của koala, với cả việc Vu Cửu không nói thẳng là koala thì có thể thấy được một câu chửi ngắn kia đầy kiến thức và thâm hiểm cỡ nào:v ]
"Đáng tiếc rồi, cô......"
"Có phải cô muốn nói rằng, tôi có được một gương mặt giống y chang với ánh trăng sáng trong lòng cô?"
"Cô nói cái gì?"
Đầu mày Kỳ Dụ Văn xoắn lên, đây là điểm yếu và vảy ngược của cô ấy, không cho phép bất cứ kẻ nào nhắc tới.
Ngoại trừ quản gia của cô ấy thì cũng không ai biết, sao Vu Cửu lại biết được?
Phản ứng của Kỳ Dụ Văn không đủ làm Vu Cửu vừa lòng, dựa theo tâm lý muốn khiến người kia khó chịu, cô nói với vẻ khắc nghiệt: "Cô nghe không hiểu lời của tôi sao? Cô, người phụ nữ cặn bã thối tha, tìm đồ ăn nhanh thay thế tạm thời một cách ghê tởm này!"
Kỳ Dụ Văn cuối cùng phản ứng lại kịp, lời của Vu Cửu trong nháy mắt đã chọc tức cô ấy, bèn giơ tay lên cao cao muốn đánh xuống tới.
Sau đó, lại ý thức được trước mặt là một nữ sinh, lúc đang định thu tay lại về, thì một thứ cứng rắn đã đâm qua lòng bàn tay của cô ấy.
"Úi ——"
Bàn tay Kỳ Dụ Văn chụp được góc nhọn của di động, sự đau đớn kéo tới nhanh chóng mà lại rất ngắn ngủi,