Gần đây, ngành Văn học trường Vu Cửu đã tổ chức một cuộc thi —— giải thi đấu búng trán.
Vốn dĩ chuyện này chả có thu hút sự chú ý của Vu Cửu, mãi đến khi lớp trưởng cưỡng chế nhét Vu Cửu vào trong danh sách dự thi, Vu Cửu đã rõ.
Cái cmn, này chính là chuyện do đồ ngu ngốc Kỳ Dụ Văn kia làm!
Không phải chỉ là búng cô ta hết một cái sao? Tới vậy sao? Đến mức này sao?
Cái người này có bệnh chăng!
Vu Cửu ngẩng đầu, nhìn lớp trưởng, nói: "Tôi không đi."
Lớp trưởng là một cô bé, thoạt nhìn dễ ức hiếp vô cùng kiểu bảo sao nghe vậy, lời nói ra lại rất hung hãn: "Nhưng mà......!cô không đi cũng phải đi nhá ~"
"Chân mọc trên người tôi, ai thích đi thì người đó đi đi, dù sao thì tôi không đi."
Vu Cửu cúi đầu xuống, tiếp tục xem di động.
Cô cũng không tin bọn họ thật sự có thể khiến cô tức nước vỡ bờ tham gia cuộc thi đấu kia.
Lớp trưởng lại nói: "Tiền thưởng dành cho người đứng nhất là năm vạn tệ nha." (khoảng 171,5 triệu VND)
Vu Cửu: "!!"
"Sao cô không nói sớm? Tôi đi!"
Lớp trưởng nhếch môi khẽ cười: "Được ~ cảm ơn sự tham gia tích cực của bạn học Vu Cửu, tạm biệt."
Cuộc thi đấu này là được tạo ra phù hợp dành cho Vu Cửu, đăng ký xong hôm sau liền bắt đầu thi đấu rồi, thí sinh còn không đến mười người, hơn nữa ngoại trừ Vu Cửu thì tất cả đều là con trai, còn là kiểu con trai lực lưỡng cơ bắp kia.
Vu Cửu đã chậc một tiếng, ngành Văn học có thể tìm ra mấy người con trai lực lưỡng cơ bắp như vậy cũng là không dễ dàng.
Kỳ Dụ Văn, cái người chết kia vì để trả thù mình, thật đúng là dùng mọi thủ đoạn.
Nhưng mà, Vu Cửu mới chả sợ tí nào, cái cô rành nhất không phải học tập, không phải công việc, mà là giả vờ đáng thương.
Hôm nay Vu Cửu đã cố ý mặc một lượt quần áo đơn bạc, vốn chính là khiến cô trông yếu đuối mong manh, lại càng thêm lộ vẻ nhu mì điềm đạm.
Vừa vô màn, vốn là làm bộ làm tịch ho vài tiếng, kết quả thì thật sự đã ho đến mức không dừng lại được.
Đây rốt cuộc là cái thân thể rách nát gì đây? Không phải gió thổi là bay một mạch chứ? Đừng có thật làm tôi ngã bệnh đấy!
Đợi khi cơn ho rốt cuộc dừng lại rồi, Vu Cửu liền xuôi theo diễn tới, giương mắt nhìn nhìn đám con trai lực lưỡng cơ bắp kia, lại giả bộ dời tầm mắt đi.
Mấy gã trai lực lưỡng cơ bắp kia tuy rằng rất mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu nổi dáng vẻ thế này của cô gái trẻ, lập tức liền mềm lòng xuống, nắm đấm vừa mới siết chặt chuẩn bị sẵn sàng đã lỏng ra, không biết phải làm sao, cà cà ở trên quần.
Vu Cửu hơi cắn môi dưới, khóe môi theo đó cũng run rẩy một chút, yếu đuối mà nói với trọng tài: "Xin hỏi, khi nào thì bắt đầu?"
Trọng tài là một nam sinh ban thể thao hội sinh viên, Vu Cửu vốn dĩ sinh ra là đã vô cùng xinh đẹp, làm một chút như vậy thì cậu ta càng chịu không nổi: "Liền, liền ngay rồi......"
"Vâng, cảm ơn."
Kỳ Dụ Văn lặng lẽ núp ở chỗ tối xem camera giám sát nhíu mày lên, hỏi quản gia bên cạnh: "Cô ấy mắc gì làm bộ làm tịch như thế, bản thân cô ấy không cảm thấy mắc ói sao?"
Quản gia cười mà không nói, nghĩ thầm ngài thế mà sẽ cảm thấy mắc ói à.
Đây không phải chính là dáng điệu thường ngày của cô hai Lâm sao? Vu Cửu hôm nay không chỉ trông giống với cô hai Lâm, đến cả hành vi, cư xử đều giống tất, vậy mà ngài còn cảm thấy mắc ói?
Ngài thật đúng là có hơi khó chiều đó......
Kỳ Dụ Văn khoanh đôi tay, nhìn thấy dáng điệu của Vu Cửu trong camera quan sát thì có hơi khó chịu.
Trong thường ngày, ở trước mặt mình thì hở tí là bụp bụp nổi nóng tựa như là pháo nổ, hôm nay lại làm dáng vẻ nịnh nọt đối với đám con trai kia?
Cuộc thi đấu đã liền bắt đầu rất nhanh, Vu Cửu muốn vén tay áo lên để lộ ra cánh tay mảnh mai của mình.
Vừa mới kéo lên đến một chút liền nhìn thấy đầu máy sấy của heo peppa, xăm ở trên cánh tay mình, sợ hết hồn tới mức cô lập tức thả tay áo xuống.
Hôm nay là bông sen trắng, không phải kẻ già đời, không thể để lộ ra là kẻ già đời xăm trổ.
Nhưng vẫn phải lộ cánh tay, Vu Cửu vén tay áo bên trái của mình lên, rốt cuộc đã để lộ ra thành công cánh tay gầy gò mảnh mai của cô.
"Khụ khụ......"
Vu Cửu che lấy miệng, ho đến độ đuôi mắt có hơi đỏ tí: "Ngại quá, hôm nay bị bệnh hơi hơi."
Nam sinh đấu với Vu Cửu hơi mở miệng, cuối cùng thì vẫn chẳng nói ra lời, chỉ là vào lúc thi đấu thì đã thả với tấm lòng rộng rãi như biển cả.
Làm như chọc ghẹo gái vậy, hơi gõ lên trán Vu Cửu một cách nhẹ nhàng, liền coi như xong chuyện.
Vu Cửu che lại cái trán, kinh ngạc mà nhìn nam sinh: "Cậu thật dịu dàng nha."
Nam sinh đã đỏ bừng mặt: "Đến cô rồi."
Lúc sau Vu Cửu còn thi đấu, đương nhiên không thể ra tay tàn nhẫn sớm, bèn cũng chỉ là hơi nhẹ nhàng gõ cái trán cậu trai.
Nam sinh kia đã lập tức bắt đầu diễn: "A, đau quá! Tôi thua rồi, trọng tài, tôi không được nữa, tôi đau chết được."
Mọi người: "......"
Kỹ thuật diễn xuất vụng về quá mức rồi, ông anh.
Kỳ Dụ Văn tức giận đến mức vỗ bàn mà dậy: "Gã này là do ai tìm tới? Có phải có bệnh hay không!"
Quản gia cười cười: "Cô cả ơi, bớt giận chút, khúc sau còn mấy người đấy."
"Được, tôi chờ xem."
Mấy vòng sau......
Vu Cửu được nhường nhịn mà vừa mừng vừa lo, nói chuyện với nam sinh đối đầu vòng sau cuối: "Cảm ơn, năm vạn tệ này với tôi mà nói là tiền cứu mạng, cảm ơn cậu, cũng cảm ơn mọi người."
Mọi người đều xua xua tay tỏ vẻ không có gì, thậm chí còn nói có khó khăn thì có thể tìm bọn họ.
Vu Cửu tất nhiên là giả vờ từ chối rồi.
Kỳ Dụ Văn ở sau màn lại vỗ bàn mà dậy lần nữa, tức giận nói: "Này chính là để cô ấy thắng rồi? Cái trán của cô ấy chỉ là bị sờ hết vài cái chứ gì? Cái này mà kêu là cuộc thi búng trán cái gì? Là trò chơi bắt cá (cách thức kiểu như trò đào vàng) của cô gái kia mới đúng đi!"
Quản gia thầm nghĩ, này còn không phải chủ ý của chính ngài sao? Hơn nữa, ai có thể nghĩ đến Vu Cửu vẫn luôn rất quật cường lại biết co biết duỗi.
"Sếp Kỳ à, ngài nên đi ra trao giải rồi."
"Trao cái rắm!"
Kỳ Dụ Văn một phát quét sạch đồ đạc trên bàn: "Về công ty!"
Bởi vì "làm dáng làm điệu" mà Vu Cửu đã mặc quá ít, dẫn tới vừa thi đấu xong thì liền đau đầu không chịu nổi.
Thừa dịp hiện trường thi đấu có tí hỗn loạn thì liền chạy đến một nơi yên tĩnh, ngồi trong chốc lát.
Vừa lúc, nơi cô ở lại, chính là con đường mà khi Kỳ Dụ Văn rời đi nhất định phải đi qua.
Kỳ Dụ Văn cứ xụ cả mặt, đi tới từ đầu đến cuối hành lang, liền thấy Vu Cửu ngồi với vẻ yếu ớt ở trên hàng ghế nơi chỗ rẽ, dáng vẻ thoạt nhìn thì tình hình rất gay go.
"Vu Cửu?"
Kỳ Dụ Văn do dự hết một chút, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: "Thân thể khó chịu à?"
Vu Cửu mở mắt ra, ngó người kia một cái rồi liền đã dời tầm mắt đi: "Đen đủi."
"......"
Quản gia lại tới xem xét, thoáng dò xét cái trán của Vu Cửu, nói: "Sếp Kỳ à, hình như có hơi phát sốt."
Kỳ Dụ Văn lạnh lùng cười một tiếng: "Cho cô mặc ít như vậy."
Vu Cửu nhìn về phía người kia lần nữa, cặp mí mắt vì mắc bệnh mà đã thành mắt hai mí to kiểu Âu: "Kỳ Dụ Văn, tôi như vậy là bởi vì ai, cô quên rồi sao? Cái cuộc thi đấu búng trán này là do cô tạo ra nhỉ?"
Kỳ Dụ Văn cong môi khẽ cười với tâm tình tốt, không nói gì.
Vu Cửu thẳng người dậy, nâng tay lên làm ra động tác búng trán.
Kỳ Dụ Văn cũng chẳng tránh, cô ấy biết tình trạng thân thể hiện tại của Vu Cửu, chắc chắn búng không đau cô ấy, liền khiêu khích mà nói: "Có bản lĩnh thì cô làm đi."
"Kỳ Dụ Văn, cô đúng là......"
Rầm ——
Sau khi Vu Cửu đã dùng sức lực lớn nhất của mình búng xong, thì liền lập tức thoáng ngất đi.
Kỳ Dụ Văn mau tay nhanh mắt mà khoanh lấy eo cô, một cái tay khác thì sờ sờ cái trán của mình, cười nói: "Yếu như vậy còn muốn cậy mạnh, chú Đường, gọi điện thoại cho bệnh viện bên kia."
Quản gia thoáng nhìn hai người với vẻ ý tứ sâu xa, sau đó nói nhanh gọn: "Vâng, sếp Kỳ."
Kỳ Dụ Văn ôm ngang Vu Cửu lên, cúi đầu hơi nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, tầm mắt vừa di chuyển thì nhìn thấy quần áo phong phanh trên người cô, tâm trạng tốt vừa rồi thoáng cái bay sạch trơn, nhịn không được đã mắng một tiếng: "Thân thể không tốt còn mặc ít như vậy ra ngoài cám dỗ người ta, đúng là đáng đời.
Chú Đường, lấy chiếc áo khoác đắp cho cô ấy một cái."
"Vâng."
Cuối cùng chả ai trao giải, cũng chả ai lãnh thưởng.
Có điều vấn đề cũng không lớn, dù sao năm vạn tệ đã đến tay Vu Cửu.
Sự việc luôn là có được có mất, Vu Cửu ở bệnh viện được một ngày thì không màng sự ngăn cản của vệ sĩ Kỳ Dụ Văn mà xuất viện rồi.
Chỉ là chẳng ngờ được khoảng trời trong trường học cũng thay đổi rồi......
Hôm đó, dáng vẻ Vu Cửu làm bộ làm tịch đã bị rất nhiều nữ sinh biết được, sau đó lại biến mất không rõ tung tích hết một ngày.
Đủ loại suy đoán đều đã nổi lên, lần này có thể xem như cô hoàn toàn đã thành mục tiêu công kích.
Mà trong đó, không có ai phẫn nộ hơn các nữ sinh thích những nam sinh đó, bằng chứng Vu Cửu mồi chài con trai cuối cùng đã bị bọn họ tìm thấy rồi.
Vu Cửu vểnh chân ngồi trên ghế ở ký túc xá, xem lướt qua một đống lớn bài đăng bôi đen ẩn danh trong diễn đàn trường học, thế mà lại cảm thấy hết sức buồn cười.
Bởi vì sự kiện kia, bạn cùng phòng nhìn Vu Cửu càng không vừa mắt hơn.
Thấy Vu Cửu ở bên kia cười liền cho rằng cô là đang đắc ý, bèn đem chuyện này len lén nói cho những nữ sinh kia.
Vu Cửu ngẩng đầu lên, sau gáy dựa vào mép ghế