Ngày tháng yên bình còn chưa qua được bao hôm, Vu Cửu liền đã gặp phải Kỳ Dụ Văn.
"Vu Cửu, đứng lại."
Vu Cửu che lại lỗ tai, mắt nhìn thẳng mà đi về phía trước.
Kỳ Dụ Văn thế mà cũng lại chạy đến trường học để tìm mình.
Thế nào đây? Là đã thiết lập "duyên phận đã định trước trong số mạng", việc hai người sẽ thường xuyên gặp được, hay là nhấc lên mối quan hệ không bao giờ là đủ sao?
Kỳ Dụ Văn đóng cửa xe, bước nhanh đuổi theo kịp Vu Cửu, tóm lấy cổ tay của cô một phen: "Tôi bảo cô đứng lại, cô không nghe thấy sao?"
Vu Cửu hất tay cô ấy ra: "Cô thật giống quảng cáo rao vặt trên tường, cạo thế nào cũng cạo không hết!"
Kỳ Dụ Văn im im, sau đó lại cười mà nói: "Vẫn là lần đầu tiên tôi gặp phải cái đinh cứng như cô vậy."
"Lần này đụng trúng rồi sao? Chết cũng có thể nhắm mắt rồi đi? Mau nhanh cách xa tôi chút."
Kỳ Dụ Văn lại nói: "Cô đã dạy hư em gái tôi, tôi còn chưa tìm cô tính sổ."
Vu Cửu dừng bước chân, nhìn về phía Kỳ Dụ Văn với vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Cô có lộn hay không? Tôi và em gái cô mới từng gặp một lần, lời nói qua không vượt quá mười câu.
Cô có bệnh hả, cô ăn vạ rồi lại ăn tới chỗ tôi?"
Kỳ Dụ Văn cũng dừng lại bước chân theo, nói ngả ngớn với vẻ mặt lạnh nhạt: "Cô nóng vội rồi."
Vu Cửu: "......?"
"Kỳ Dụ Văn, cô nói thẳng đi, cô muốn thế nào?"
"Rất đơn giản, theo tôi đi."
Vốn dĩ Kỳ Dụ Văn không nghĩ rằng nói ra trắng trợn như vậy, lúc mới đầu cô ấy chỉ tính toán dùng chiến thuật vu hồi (vòng quanh).
Biết làm sao, mạch não của cái cô Vu Cửu này không giống như người bình thường, thế cô ấy cũng chả cần phải che đậy giấu diếm nữa.
"Làm cuộc trao đổi, tôi có thể cho cô tiền tiêu không hết."
"Rốt cuộc thật sự cô nói ra miệng rồi."
Vu Cửu nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy một băng ghế đá, liền đi qua đến, ngồi xuống: "Kỳ Dụ Văn, không phải cô chính là muốn tìm một kẻ thay thế sao? Thấy tôi trông giống với cô ta, liền tìm tôi?"
Kỳ Dụ Văn chau mày lên, tuy rằng chuyện này không phải lần đầu tiên bị Vu Cửu nhắc tới, nhưng cảm xúc của cô ấy vẫn là kiểu kích động ấy như lần đầu tiên, suýt chút nữa thì đôi mắt muốn đỏ rồi.
Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt không chút sợ sệt kia của Vu Cửu, chỉ lo cô sẽ lại ra cái chiêu gì để mưu hại mình, bèn cứng rắn thoáng đè xuống nỗi cảm xúc kia.
"Nếu cô đã biết, vậy cũng không cần tôi nói thêm nữa, chẳng qua......"
Kỳ Dụ Văn nhìn Vu Cửu hằm hằm: "Chuyện này, mong cô sau này đừng nhắc tới nữa, bằng không đừng trách tôi không khách khí."
"Kỳ Dụ Văn, hiện tại rốt cuộc là ai đang xin ai hả? Cô nói chuyện với tôi cái kiểu giọng điệu này, cô chảnh cái gì mà chảnh hả?"
Kỳ Dụ Văn thoáng ngẩn người, cho rằng bản thân đã nghe lộn: "Là tôi đang xin cô sao? Tôi là đang làm giao dịch với cô."
"Được!"
Vu Cửu thoáng vỗ đùi mình một chút, môi mím thành một đường, lại buông lỏng ra: "Cô bao nuôi tôi rồi, sau đó thì sao? Nhìn thấy gương mặt này của tôi, thì cô sẽ nhớ tới người trong lòng là chẳng sai, nhưng cái miệng này của tôi có phải đã bõ công rồi hay không? Người khác toàn là bao nuôi một người thay thế ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô thì hay rồi, muốn mời một quả bom trở về, đẳng cấp này của cô quả thật có hơi thấp."
Vu Cửu nói dứt lời, lấy ra một cái bình giữ nhiệt trong túi của mình, rồi rót một ly nước ấm trên nắp bình, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi liền thảnh thơi nhàn nhã uống hết.
Kỳ Dụ Văn hơi mở miệng, cuối cùng thì không thể nói gì.
Có đôi lúc, cô ấy cũng suy nghĩ, ý gì đây? Không phải chỉ là cái khuôn mặt này của Vu Cửu khá giống với người nọ sao?
Thế mà cô ấy lại không biết nên trả lời câu hỏi này của Vu Cửu như thế nào, cũng không biết nên trả lời câu hỏi trong lòng mình ra sao.
Có lẽ là bởi vì gương mặt này của Vu Cửu đã kích thích cô ấy, ngay cả cái lý do có thể thuyết phục bản thân cũng chẳng có.
Vu Cửu vặn nắp bình lên, cũng cất bình giữ nhiệt vào trong túi, tiếp theo đó đã đứng lên: "Nếu cô vẫn chấp nhất gương mặt này của tôi, thế tôi đi sửa mặt chút vậy, cô đỡ phải suốt ngày nhớ đến tôi, thật phiền."
Kỳ Dụ Văn cứ đứng tại chỗ, nhìn theo Vu Cửu rời đi, mãi đến khi bóng dáng gầy yếu nhưng kiên cường của cô không còn nhìn thấy nữa, mới xoay người rời đi.
Sau khi Vu Cửu về ký túc xá thì suy nghĩ kĩ càng, thầm nghĩ gốc rễ của mọi điều xấu có phải chính là gương mặt cực kỳ giống hệt với ánh trăng sáng trong lòng Kỳ Dụ Văn này hay không?
Cô cầm lấy gương, thoáng nhìn tỉ mỉ.
Thật đúng là một khuôn mặt bông trắng nhỏ, mặc kệ là làm trà xanh hoặc là hoa sen trắng, hay lại là thánh mẫu thì đều thích hợp vô cùng.
Khó trách, cái tác giả Đại Biên phân chó kia muốn lấy của cô làm nguyên mẫu, viết cái cuốn tiểu thuyết máu chó rác rưởi này.
Bây giờ sửa mặt thì không kham nổi, có điều......
Vu Cửu thoáng bật sáng kiến, khóe môi cong lên, vác túi trên lưng, đi ra ngoài.
Vu Cửu ngẫu nhiên tìm được một tiệm xăm ở trên phố, giá cả càng thấp càng tốt, kỹ thuật càng kém lại càng hay, mới vừa vào cửa liền nhìn thấy thợ xăm đang ở đấy khảy chân.
"Ô, có khách tới à."
Vu Cửu cười cười, thả túi của mình xuống: "Đại ca, tôi muốn xăm."
"Xăm gì đây? Có mang hình chứ? Xăm chỗ nào á?"
"Không cần hình......"
Vu Cửu chỉ chỉ vào giữa mày của mình: "Tôi muốn xăm một cái Thiên Nhãn (*) ở chỗ này."
(*) Là Con mắt thứ ba như Dương Tiễn (Nhị lang thần)...
Nụ cười trên mặt thợ xăm biến mất trong nháy mắt: "Cô đang giỡn với tôi sao?"
"Không có nha."
Thợ xăm thoáng quan sát Vu Cửu một chút.
Những năm gần đây, người tìm ông ta xăm Thiên Nhãn toàn là những đứa choai choai nổi loạn, tuổi tác đều không lớn.
Nhưng cái cô gái trước mắt này, thoạt nhìn thì cũng tâm trí trưởng thành rồi nha, sao lại có ý nghĩ quái lạ như vậy.
Nói thật ra, ông ta không muốn xăm.
Thiên Nhãn là thẩm mỹ kỳ lạ gì, xăm rồi thì không phải là đập bảng hiệu (hủy hoại thanh danh) của ông ta sao? Bèn nhếch chân lên, tiếp tục móc, hỏi với vẻ thờ ơ lạnh nhạt: "Cô có mang chứng minh thư chứ?"
"Chứng minh thư? Chắc là tôi mang theo rồi nhỉ."
Vu Cửu thoáng lục túi của mình, rồi liền móc ra một tấm chứng minh thư: "Đây."
Thơ xăm vừa định nhận lấy thì đã bị Vu Cửu thoáng tránh qua: "Tay của ngài đã vừa mới móc chân, chưa có rửa tay."
Thợ xăm hơi cười lúng túng: "Vậy cô giơ lên tôi nhìn xem."
"Được."
Thợ xăm thoáng nhìn cẩn thận, ô, ngày sinh 11.11.1997, tốt quá rồi!
"Cô chưa thành niên nha, không thể xăm, trừ phi tìm phụ huynh cô tới."
"Tôi chưa thành niên? Nói cái gì tức cười vậy!"
"Hiện tại là ngày 25 tháng 10 năm 2015, cô còn thiếu mười mấy ngày nữa mới thành niên đấy."
Vu Cửu kinh ngạc, cô vào đến trong này thì chưa bao giờ từng chú ý năm, không nghĩ tới mình thế mà lại là vị thành niên!
"Ôi đệt!"
Thợ xăm cạn lời hết một trận: "Bản thân cô vị thành niên mà cũng không biết sao?"
Đừng bảo là người thiểu năng đấy, thảo nào muốn xăm Thiên Nhãn.
"Tôi đâu biết đâu! Có điều cái này không quan trọng, không phải chỉ thiếu mấy ngày sao? Thật sự không thể xăm à?"
Thợ xăm xua xua tay, lại hơi chỉ quy tắc xăm ở trên tường phía đằng sau: "Nhìn thấy điều thứ ba rồi chứ? Cấm vị thành niên xăm."
Vu Cửu vừa nhìn, thật sự có một dòng như vậy: "Được