"Chị ơi!"
Vu Cửu ngẩng đầu lên, thấy Lăng Thập chạy ra tới với vẻ tuổi xuân phơi phới, nụ cười trên mặt làm người ta nhìn thấy liền như tắm mình trong gió xuân.
"Tiểu Thập."
Tâm tình tốt thì sẽ lây truyền, Vu Cửu cười mà vươn đôi tay, đón lấy cô bé: "Hôm nay dắt em đi công viên giải trí chơi nhé."
"Được ạ!"
Lăng Thập vừa quay đầu thì liền đã nhìn thấy Kỳ Dụ Tinh, cô bé sợ tới mức lập tức đã ôm chặt Vu Cửu.
Vu Cửu phát hiện sự khác thường của em gái, bèn sờ vào gương mặt của cô bé, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lăng Thập lén lén lút lút thoáng ngó Kỳ Dụ Tinh một cái, rồi kéo theo Vu Cửu đi qua đến một bên, nhỏ giọng mà nói: "Chị ơi, cô ta là học sinh cuối cấp của trường tụi em, rất hư hỏng, hình như là kẻ tập tành côn đồ."
"......!cái gì? Có từng bắt nạt em sao?"
Lăng Thập lắc đầu, nhìn Vu Cửu với một đôi mắt to: "Không có, em và cô ta không phải cùng một cấp, em cũng không chưa từng động chạm với cô ta, cô ta đánh em làm gì?"
"Chưa từng đánh em là được, bằng không thì chị liền phải xách gậy lên đi đập nhỏ đó rồi."
Trong mắt Lăng Thập lóe lên ánh sáng rạng rỡ, túm lấy tay của Vu Cửu lắc lư trái phải, làm nũng mà nói: "Chị ơi, em phát hiện dạo này chị thật dũng mãnh."
Vu Cửu hơi nhéo cằm Lăng Thập, nói trêu đùa: "Học hỏi chút đi, con gái không rồ thì thế giới sắp diệt vong.
Đi thôi, chị dẫn em đi chơi."
Cô dắt theo Lăng Thập, trở lại trước mặt Kỳ Dụ Tinh, nói: "Tôi phải dẫn em gái đi chơi đây, đúng rồi, em tên là gì?"
"Em tên là Dụ Tinh."
Kỳ Dụ Tinh cũng không có nói họ của mình.
"Được, Dụ Tinh đúng không, đây là Lăng Thập, em gái tôi.
Hai em là học cùng một trường, nếu thuận tiện, thì nhờ em trông chừng em ấy hơn một chút."
Vu Cửu sờ sờ đầu của Kỳ Dụ Tinh với vẻ thân mật, đem thiết lập dịu dàng ấm áp của mình thể hiện ở mức cao nhất: "Cảm ơn nha ~"
Kỳ Dụ Tinh đã đỏ mặt, vội vàng gật đầu, lời đã quanh quẩn hết mấy vòng ở trong miệng mới nói ra không đến mức cà lăm: "Vậy chị à, chị tên gọi là gì?"
"Tôi tên Vu Cửu, tôi thường hay lại bên đây, nếu có duyên phận, thì chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
"Được, tạm biệt."
Vu Cửu nắm lấy tay Lăng Thập rồi rời đi, Kỳ Dụ Tinh lại vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hai người với vẻ hâm mộ, mãi đến khi rốt cuộc không nhìn thấy hình bóng của họ nữa, mới thu tầm mắt về.
"Cô hai!"
Một chiếc xe màu đen dừng lại ở bên cạnh, hai vệ sĩ từ trong xe đi xuống, giày da giẫm trên mặt đường nhựa đến vang rõ: "Cô hai, vừa rồi ngài đã gọi 110, là đã xảy ra chuyện gì sao?"
Kỳ Dụ Tinh khoanh đôi tay, rồi lui về sau mấy bước, dựa vào bia đá có khắc tên trường, ánh mắt thất thần mà nói: "Tôi có thể có chuyện gì? Nhờ các anh chuyển lời đến mẹ tôi, đừng giám sát di động của tôi nữa, tôi làm cái gì là tự do của tôi.
Dù cho tôi có chết ở bên ngoài, thì cũng chả liên quan đến họ."
Dù sao thì họ cũng sẽ không quan tâm.
Kỳ Dụ Tinh nói xong lời, liền đã xoay người đi vào trường học.
Tuy rằng cô bé có nhà to cửa rộng người đông, lại không có ở trong nhà, mà đã làm một trong số ít người ở trong ký túc xá của trường học.
Hai vệ sĩ thoáng đưa hai mắt nhìn nhau rồi liền rời đi, cũng đem lời Kỳ Dụ Tinh vừa rồi nói, truyền lại từ đầu chí cuối đến Kỳ Tử Đồng.
Kỳ Tử Đồng nghe xong thì tâm trạng bình thường, nhưng vẫn đã chuyển sự việc này lại cho Kỳ Dụ Văn, hơn nữa nói bổ sung: Con tự xem mà làm.
Kỳ Dụ Văn xoa giữa mày, gần đây việc của cô ấy rất nhiều, thế mà Kỳ Tử Đồng còn đem loại chuyện nhà này đè trên đầu cô ấy.
"Anh đi kêu con bé vào đây, không chịu tới thì trói nó lại đây."
Cô ấy thật không muốn lại chạy một chuyến tới trung học Bắc Quý, có ý định xử lý một chút cho Kỳ Tử Đồng nhìn một cái là được.
"Vâng, sếp Kỳ."
——
"Chị ơi, rốt cuộc chị có bao nhiêu tiền ạ, sao cứ tiêu miết mà vẫn luôn còn?"
"Bí mật, tóm lại là thu nhập chính đáng."
Sao Vu Cửu không biết xấu hổ mà nói là mình kiếm được tiền từ búng trán? Vậy thì cô còn xây dựng thiết lập chị gái dịu dàng ở trước mặt Lăng Thập thế nào được.
Lăng Thập kỳ quái mà nhìn Vu Cửu: "Chị, em cũng chưa nói có thể là thu nhập không chính đáng đâu ạ.
Chị à, từ nhỏ thì thân thể chị đã không tốt, là em sợ chị vì kiếm tiền mà không quan tâm thân thể của mình."
"Em suy nghĩ cho chị như vậy được thì chị rất an lòng, nhưng em yên tâm đi, chị sẽ không đùa giỡn với thân thể của mình."
"Vậy thì tốt rồi."
Vu Cửu lại bắt đầu than thở rồi, vừa nhớ tới chuyện sau này sẽ bị ung thư liền muốn khóc.
Xem ra về sau trong tay dư dả rồi, nhất định phải đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe định kỳ, tầm soát ung thư, phòng ngừa trước khi xảy ra.
"Còn muốn đi chỗ nào chơi chứ? Hay là muốn ăn món gì nào?"
Lăng Thập khẽ lắc đầu, cô bé lại không nỡ để Vu Cửu tiêu tốn thêm nữa, liền nói: "Em có hơi mệt rồi, hơn nữa bài tập em còn chưa làm, phải trở về làm xong."
"Vậy cũng được, chị đưa em về trường."
"Vâng!"
Vu Cửu cùng Lăng Thập, mỗi người đã lái một chiếc xe đạp công cộng.
Hai chị em vừa nói vừa cười, nhàn nhã thong thả mà chạy về trường học.
"Chị ơi, tuần sau em đến trường chị tìm chị chơi nha, thân thể chị không tốt, lại toàn để chị chạy qua đây tìm em, rất mệt đó."
"Được đấy, hoan nghênh em tới."
Hai người đến được trường học, Lăng Thập vừa mới khóa xe xong, liền thấy hai người đàn ông đi ra từ trường của mình, hai người còn đang túm một nữ sinh ở giữa.
"Chị, chị mau xem kìa!"
Vu Cửu ngẩng đầu, buột miệng thốt ra một câu "á đù", khiến Lăng Thập dồn mắt nhìn.
"Này không phải Dụ Tinh sao? Tiểu Thập, đây là cái đứa tập tành côn đồ học cuối cấp rất hư hỏng mà em nói à?"
Bị tóm cổ giống như gà con, côn đồ nhí này chỉ khoe mẽ vậy thôi à?
Lăng Thập đã dời sự chú ý trong việc chị gái đã văng tục ra khỏi, ngu ngơ nói: "Không biết ạ! Chị ơi, có phải xen vào một cái không?"
Vu Cửu lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cô xía vào thế nào? Một người kia là đã có thể đánh bay mười cô rồi......
Nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu, không lâu trước đây Kỳ Dụ Tinh đã mới nhận mình là chị.
Dù coi như là vì để cô bé nợ ơn mình thì cũng phải đi xen vào một cái.
Vu Cửu thoáng nhìn trái phải, liền trông thấy vừa khéo có một mẩu gạch vỡ ở trên mặt đất cạnh bên, cô khom lưng nhặt lên rồi liền đi về hướng bên kia.
"Chị! Chị cũng không cần lại gan dạ như thế! Cứ cứng rắn sao?"
Vu Cửu không có trả lời Lăng Thập, mà là đã hô một câu về phía hai vệ sĩ bên kia: "Này!"
Vệ sĩ và Kỳ Dụ Tinh đều nhìn về phía Vu Cửu, người trước lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, biểu cảm của người sau thì phức tạp nhiều hơn.
"Chị à, chị đừng lo cho em, bọn họ là người do nhà em phái tới."
Bước chân của Vu Cửu chợt khựng, thầm nghĩ đây là thế giới của nhà giàu sao? Quan hệ gia đình phức tạp như thế.
Cô hỏi Kỳ Dụ Tinh: "Vậy em có chịu đi theo bọn họ chứ?"
Kỳ Dụ Tinh hơi mở miệng, do dự khẽ cắn môi dưới, không trả lời.
Vu Cửu thoáng cười, xem ra là không muốn rồi.
"Hai đại ca."
Vu Cửu đến gần họ, nhón miếng gạch ở trên tay mình từng chút một: "Các anh đối xử như vậy với cô chủ nhà các anh luôn sao?"
Vệ sĩ nói với khuôn mặt vô cảm: "Là sếp Kỳ nói, cô chủ mà không chịu đi gặp sếp, thì cứ trói cô ấy qua tới."
"Sếp Kỳ? Kỳ Dụ Văn?"
Vu Cửu thoáng sửng sốt, nhìn về phía Kỳ Dụ Tinh, quan sát từ trên xuống dưới: "Em là em gái của Kỳ Dụ Văn? Không phải em nói chị của em năm ngoái chết rồi sao?"
Thật là một đêm bỗng lọt vào Vườn Bách Thảo (*), toàn là thứ nực cười đáng tởm hiện cả ra trước mắt!
(*) Ở đây tác giả chơi chữ, Thảo (草) là cỏ, nhưng đồng thời cũng là từ lóng trên mạng, dùng để mô tả những thứ khiến mọi người nực cười ghê tởm.
(tham khảo từ baidu)
Vệ sĩ có hơi cạn lời, với lại hơi mắc cười: "Sếp Kỳ của chúng tôi vẫn chưa chết."
Kỳ Dụ Tinh thoáng cười ngại ngùng, lời nói dối được bịa ra thế mà bị vạch trần tại trận: "Chị quen biết chị ấy?"
"Không quen biết, nhưng mà có thù."
Vu Cửu xìu rồi, chuyện nhà Kỳ Dụ Văn thì cô lại xen vào không nổi.
Hiện tại cô chỉ muốn duy trì khoảng cách với Kỳ Dụ Văn, đồng thời cắt đứt hết thảy quan hệ có thể nảy sinh.
Trái lại, Kỳ Dụ Tinh cũng rất biết điều: "Chị ơi, tấm lòng của chị, em đã nhận, cơ mà em sẽ không sao đâu."
Vu Cửu liền xuôi theo bậc thang mà xuống, chỉ lo muộn một bước thì bậc thang sụp mất: "Vậy được rồi, chị của em thật bá đạo, em cũng không cần cái gì cũng lại nghe theo lời cô ta hết, làm chính mình mới chính là tốt nhất."
"Vâng, cảm ơn chị."
Kỳ Dụ Tinh giãy ra khỏi tay của vệ sĩ, rất có khí phách của anh hùng hy sinh vì chính nghĩa mà đi về phía trước, sau đó bình tĩnh ung dung mà lên xe rồi.
Vu Cửu vứt miếng gạch về ven đường, phủi phủi vụn đất trên tay vẻ ghét bỏ: "Tiểu Thập, có mang theo khăn giấy ướt chứ?"
"Chỉ có loại khô, chị à, đến trường em rửa đi."
"Cũng được."
Vu Cửu đi vào trung học Bắc Quý, rửa tay xong rồi liền rời đi.
Sau khi trở về trường thì bị rất nhiều nữ