Trước mặt nhiều người Thư Nhiên cũng không dám nhìn chằm chằm Từ Thận quá lâu, nếu không ánh mắt hai người bọn họ nhìn nhau, chung quanh đều là bầu không khí nồng đậm không xua tan được...!Cũng không biết tại sao theo những người bạn xung quanh phản ánh hai người rất lộ liễu.
Vốn Thư Nhiên còn muốn phản bác người ta, đó là bởi vì trong lòng mọi người biết rõ mới cảm thấy như vậy, cho đến sau này cậu soi gương với Từ Thận mới thấy người ta thật sự không nói sai, mặc kệ là cậu nhìn Từ Thận hay Là Từ Thận nhìn cậu, ánh mắt kia đều rất thu hút nhau.
"Anh ấy quá khen rồi" Thư Nhiên nhớ rõ cái tên Vương Tuấn đáng ghét kia, giúp Trần Khải nói một câu: "Có thể bị em đả kích thì chứng tỏ còn cứu được." Ít nhất biết mình là thứ gì, điểm này là giới hạn thấp nhất của một người.
Mọi người có mặt đều kinh ngạc, tại sao người này lại nói như vậy chứ?
Từ Thận cúi đầu cười thầm, những người này đều chưa từng cảm nhận được tính tình Thư Nhiên, trong giây lát chưa thể quen được.
"..." Viên Hiểu Băng vô cùng xấu hổ, Viên Tuấn đúng là hơi hồn nhiên, nhưng tốt xấu gì cũng là anh Tư của cô, người bạn này của Từ Thận can đảm nói ra, vấn đề là cô không phản bác được.
"Chuyện tuyển dụng nói thế nào rồi?" Từ Thận ho nhẹ một tiếng, nhìn lãnh đạo trường: "Chúng tôi có thể tới học tốt nghiệp không? Tới tuyên truyền tuyển dụng."
"Đúng, thừa dịp bây giờ là giữa giờ nghỉ, miễn cho làm chậm trễ thời gian của các bạn học sinh." Thư Nhiên nói.
"Chỉ nhìn vào tờ rơi không thể phản ánh sự chân thành của chúng tôi trong việc tuyển dụng được." Từ Thận và Thư Nhiên kẻ xướng người hoạ.
"Đúng vậy, nhân viên và ông chủ nên có sự lựa chọn hai chiều.
Chúng tôi cần cho nhân viên biết triết lý kinh doanh và mục đích ban đầu của chúng tôi."Thư Nhiên nhìn vào lãnh đạo trường, giải thích ngắn gọn một vài từ: "Ví dụ, tôi hy vọng đơn vị của chúng tôi mang đến những điều ý nghĩa hơn là việc nhận lương."
"Nói hay lắm." Lãnh đạo trường nhìn bọn họ rất tán thưởng và vỗ tay khen ngợi lý tưởng này: "Tinh thần kinh doanh của các cậu rất tốt, rất nghiêm túc, đó là hình mẫu mà các doanh nhân trẻ nên có trong tâm trí tôi! Đi thôi, tôi sẽ đưa cậu qua đó.
"Xong rồi nói với Viên Hiểu Băng: "Cô Viên, cô có đi cùng không? ”
Thư Nhiên nói vài câu hùng hồn khiến Viên Hiểu Băng nghe mà sửng sốt, hoàn hồn nói: "À, được rồi, vậy tôi cũng đi xem."
Cô nghĩ đến anh trai Viên Phong cũng làm ăn, nhưng hình như, nhưng dường như cô chưa bao giờ thấy ở anh trai mình một sự theo đuổi tinh thần cộng hưởng như vậy.
So sánh hai bên thế nhưng cô cảm thấy, con người có chí khí chất xuất sắc trước mắt này, mới xứng đáng là doanh nhân trẻ ưu tú thời đại mới.
Anh trai cô chỉ là kế thừa tài nguyên của cha, ở trong mắt ba và anh trai cô, nhân viên dây chuyền, doanh nghiệp là sắt thép, bọn họ vĩnh viễn không thể thống nhất.
Người duy nhất quen với chuyện này là Từ Thận, vợ hắn sẽ nghĩ như vậy quá bình thường, lý tưởng cao cả, tuy làm kinh doanh nhưng ánh mắt trong sáng thuần khiết, tay không có mùi tiền.
Từ Thận là có thể lý giải, có thể hiểu được, dù sao bản thân hắn cũng làm như vậy, hắn không quá để ý đến tiền, chỉ tìm cách để những người xung quanh mình có cuộc sống tốt đẹp.
Đi bộ trong hành lang trường học gấp khúc, hắn thì thầm với Thư Nhiên: "Em đã nói những gì anh muốn nói rồi, anh không biết tóm tắt như thế nào."
"Vậy em là người thay miệng của anh." Thư Nhiên nói.
"Thay miệng?" Từ Thận vuốt v e từ mới này, nở nụ cười.
Thư Nhiên cũng nở nụ cười: "Ừm.
”
Cảm giác hai người đi cùng nhau thật tốt, cuốn theo tiếng gió, không ai bị bỏ lại phía sau, nhưng như vậy vẫn quá thân mật.
Thư Nhiên hít sâu một hơi, để bản thân kìm nén mong muốn đến gần, mạnh mẽ kéo dài khoảng cách: "Ông chủ Từ, làm chuyện chính đi.”
"Được." Từ Thận cũng áp chế lại tâm tình hỗn loạn, nín thở lui về phía sau mấy bước, từ góc độ này nhìn bóng lưng của vợ mình thật sự rất tuyệt, chính là lúc cái đó dễ dàng cương lên nhất bởi vậy không ít lần hắn phải điều hoà hơi thở.
Thư Nhiên ngẫu hứng tuyên truyền vài câu trong mấy lớp tốt nghiệp, ngoại trừ giới thiệu đơn vị của mình, ưu tiên hàng đầu cậu muốn biểu đạt chính là: " Các bạn học sinh, nếu các bạn muốn thi đại học xin hãy tiếp tục nghiêm túc thi đại học, đừng bị những hối hả nhộn nhịp ngoài kia làm ảnh hưởng, công việc cũng không vội."
"Đọc sách sẽ hữu dụng, đang do dự lùi bước xin hãy kiên trì, Đừng để những khó khăn trước mắt làm chùn bước.
Vượt qua chính là chiến thắng."
Nếu thực sự không thể chịu đựng được, không muốn chịu đựng, có thể đến doanh nghiệp của họ, cũng là một sự lựa chọn rất tốt.
Giáo viên trong lớp cũng thường xuyên nói những lời này, bây giờ Thư Nhiên lấy bình rượu cũ thay rượu mới nói một lần nữa vẫn nhận được sự chấp thuận của học sinh, tất cả mọi người đứng lên vỗ tay, sau đó nô nức tấp nập tìm cậu muốn xin một tờ sơ yếu lý lịch.
Ngay cả những học sinh muốn tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học cũng bị Thư Nhiên khơi dậy sự tò mò về đơn vị của họ và muốn biết thêm về nó.
"Cậu ấy thật sự rất biết động viên..." Viên Hiểu Băng vừa vỗ tay, vừa nhỏ giọng nói: "Từ Thận, anh quen ở đâu người có tài thế, tốt nghiệp trường nào? ”
Nhìn như là đến từ thành phố lớn, có một loại dũng khí quả cảm mà địa phương nhỏ không thể nào có được.
Từ Thận cũng đang nhìn Thư Nhiên, người khác quang minh chính đại nhìn chằm chằm, hắn còn phải chú ý nhìn có chừng mực chút: "Em ấy tìm tới cửa nói muốn đi theo tôi… cùng nhau làm việc.
”
"Vậy anh may mắn thật" Viên Hiểu Băng không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy." Từ Thận thầm nghĩ, không sai, vận may cả đời đều ở trên này, hi vọng vận may có thể kéo dài thêm một chút.
Thư Nhiên liếc mắt qua, Từ Thận lập tức đi qua giúp phát đơn, trong lúc hai bên phát đơn.
Ngón tay Từ Thận cào vào lòng bàn tay Thư Nhiên một phát, Thư Nhiên phản ứng nhanh cũng sờ hắn một cái.
Hai bên đi qua nhau, đi theo các hướng khác nhau để gửi mẫu đơn cho học sinh.
Chẳng mấy chốc, 100 mẫu đơn chuẩn bị cho trường trung học này đã được gửi đi, hai người họ trả lời câu hỏi của học sinh trước khi tạm biệt lãnh đạo trường, họ sẽ đến trường tiếp theo để quảng bá vào buổi chiều.
"Cứ đi như vậy à?" Thư Nhiên quay đầu lại nhìn, bạn thân của Trần Khải.
"Ừm, nếu không thì sao?" Từ Thận cũng nhìn thoáng qua, vươn tay đoạt lấy chiếc cặp trong tay vợ, khiến hắn càng giống một tài xế thành thạo: “Yên tâm đi, anh không quen cô ta như em nghĩ."
Thư Nhiên chà xát ngón tay hơi lạnh của mình, lẩm bẩm: "Em cũng không nghĩ tới chuyện hai người thân quen tới mức nào."
"Vậy là tốt rồi, anh chỉ sợ em hiểu lầm." Từ Thận thấy xung quanh không có ai, thấp giọng nói một câu: " Lúc nãy mắt em vừa quét tới, anh sợ tới mức kinh hồn bạt vía."
"Lúc nãy?"
"Ừ "
Thư Nhiên nhớ lại: "Em đã hiểu lầm gì à?"
"Chờ một chút." Từ Thận không phải là hiểu lầm cậu ghen đấy chứ?
Cậu không nói lên lời: "Em vừa nhìn anh như vậy, là bởi vì anh không có ánh mắt không biết làm việc được không? Không phải là anh không được phép nói chuyện với người khác giới.
"Vậy thì cậu thành người gì, so với yêu đương não tàn còn tàn não hơn.
"Vậy à?" Từ Thận nói.
"Sao, trông anh như rất..
mất mát thế? "Trên mặt Thư Nhiên tràn đầy thần thái không thể tưởng tượng nổi, cậu cảm giác Từ Thận rất hy vọng cậu ghen tuông phát điên: "Anh thì hay rồi."
"Cám ơn đã khen." Từ Thận nhếch khóe miệng mỉm cười, đi tới bãi đỗ xe, trước tiên giúp Thư Nhiên mở cửa xe: "Ông chủ Thư, mời lên xe.
”
"Không phải em khen anh đâu, phiền anh rõ cho." Sau khi Thư Nhiên lên xe, cầm chăn đắp lên chân, mặc dù bên