"Dù sao bây giờ cũng không đắt, đầu tư dài hạn anh cảm thấy cũng được." Từ Thận giúp vợ nói chuyện.
Mọi người đều nghĩ: Đương nhiên là có thể, đầu óc của anh toàn là vợ mình, anh nói cái gì cũng không có giá trị tham khảo!
"Nói như vậy cũng đúng," Trần Sâm nói, "Xu hướng phát triển của nhiều nơi luôn gần các thành phố lớn, thành phố sẽ thu hút nhiều người hơn, bản đồ chắc chắn sẽ mở rộng và nhà ở chắc chắn sẽ đắt đỏ.
"
"Là vậy đấy." Thư Nhiên khen ngợi Trần Sâm, nhân tiện giải thích một chút suy nghĩ thẳng thắn của mình: "Bọn em tới ven biển rất nhiều lần, và đó là cách bên đó phát triển, đúng không anh Thận?"
"Ừm." Từ Thận hết lòng che chở cho vợ.
Dù sao đầu tư vào cái này cũng không có rủi ro, so với mở xí nghiệp còn ít rủi ro hơn, cũng không có hố anh em.
Cuối cùng mọi người suy nghĩ lại, vẫn là lựa chọn tin tưởng ánh mắt độc đáo của Thư Nhiên, dù sao hiện số tiền hiện tại cũng là từ Thư Nhiên liều lĩnh mà ra, ngại gì không liều thêm lần nữa.
Thế là mọi người góp tiền mua lại tất cả những ngôi nhà cũ, làm xong thủ tục, Thư Nhiên có thể đi chuyển hộ khẩu.
Từ Thận về nhà lấy tư liệu với Thư Nhiên, nói là dời đến đơn vị làm việc, trong nhà rất đồng ý, không bị bất kỳ trở ngại gì, thậm chí rất hâm mộ.
Bây giờ các hộ gia đình thành phố có giá trị hơn hộ gia đình nông thôn, ai cũng muốn di chuyển đến thành phố.
"Vậy hộ khẩu của bé tư có phải cũng có thể chuyển đến đơn vị hay không?" Chu Quốc Đống hận không thể dời luôn hộ khẩu của cả nhà ra ngoài, nhưng có thể dời từng người một, nói ra trên mặt ông lấp la lấp lánh.
Thư Nhiên ngẩn ra: "Đương nhiên, có thể."
Thật ra cậu không rõ lắm, còn phải trở về hỏi mới biết được.
Dù sao mình dọn ra ở riêng là điều chắc chắn, đến lúc đổi hộ khẩu đổi tên, thoáng cái cảm giác sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với Chu gia.
Có quay đầu lại nhìn hay không còn phụ thuộc vào chính cậu, mà không phải bất kỳ ngoại vật nào ảnh hưởng, như vậy sẽ càng thoải mái hơn, nhìn mặt Chu Quốc Đống cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Không hiểu sao tâm tình rất tốt.
Sau khi đi ra, Thư Nhiên hít một hơi thật sâu không khí đồng quê, hương thơm tự do tràn ngập lồ ng ngực.
Ngày xuyên tới đây, câu chưa từng nghĩ tới mình là người có tiềm năng có thể chiến thắng cuộc sống này, nhưng giờ đây dường như tiền tài, danh vọng và người yêu đều nằm trong tầm tay cậu.
"Ngày mai phải đi chụp ảnh chứng minh thư, có muốn đi cắt tóc không?" Từ Thận nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, trong hai năm gần đây giới trẻ đại lục chịu ảnh hưởng của các ngôi sao Hồng Kông và Đài Loan, tóc dài đã trở nên phổ biến.
Ở trong mắt Thư Nhiên thì chẳng khác nào đầu của mấy bà cô, cậu cũng không thích, cứ cách hai tháng cậu lại đi cắt tóc với Từ Thận cái kiểu cô đơn không có bạn bè, toàn Nam thị đếm hai người bọn họ trào lưu nhất.
Trần Khải bảo cậu bất công, kiểu đẹp là quất hết lên đầu Từ Thận, Thư Nhiên vô cùng oan uổng, đó là bất công hả? Rõ ràng là sự khác biệt về ngoại hình có thấy bằng mắt thường mà.
"Em cảm thấy không cần, kiểu này em còn chưa thấy chán." Thư Nhiên nói, buổi tối Từ Thận mang hình tượng này yêu cậu,cậu vẫn rất có cảm giác, ngầu chết: "Chờ em không có cảm giác lại đổi.
”
"Được, chờ em không có cảm giác lại đổi." Từ Thận nói xong cảm thấy chỗ nào không đúng, vội vàng nhấn mạnh: "Kiểu tóc tùy em đổi, không đổi người là được.
”
"Đương nhiên không đổi người," Thư Nhiên lườm hắn một cái: "Chỉ có anh mới cho em cảm giác, anh tưởng ai cũng có thể tùy tiện hả?"
"Ôi, đừng nói nữa." Từ Thận xì một tiếng, kêu ngừng đề tài này.
"Cảm giác đến chưa?" Thư Nhiên cười khanh khách.
Từ Thận bị tiếng cười kia làm cho có chút ngượng ngùng, làm cho hắn cả ngày suy nghĩ, nhưng hắn không phải loại người này.
Hiện tại canh tác vụ xuân qua một thời gian, bên ngoài xanh mướt mơn mởn, nói cho Từ Thận tự suy nghĩ xong, Thư Nhiên nhìn phong cảnh điền viên ngoài cửa sổ dưỡng mắt.
Nông thôn là thiên đường tránh xa bon chen, xô bồ của người giàu nhưng lại là chốn tù túng của nhiều người khi không có đồng nào trong túi.
"Thuận đường đến tiệm chụp ảnh chụp ảnh không?" Từ Thận chậm lại, hỏi Thư Nhiên.
"Được." Thư Nhiên suy nghĩ một hồi, hiện tại chính sách quốc gia vừa mới hạ xuống, tiệm chụp ảnh có thể… hơi đông.
Cậu đoán được chuyện này nhưng không ngờ đông tới như vậy, quả thực là biển người đông đúc, cậu kinh hãi nhìn Từ Thận: "Không thì..."
"Chỉ có ba tháng, đã qua nửa tháng rồi." Từ Thận cũng kinh hãi, thật sự là rất đông người, phỏng chừng các tiệm chụp ảnh khác cũng giống nhau, hắn thở dài: "Đến cũng đến rồi."
Thư Nhiên cười khổ: "Vậy thì chen chúc vào đi."
Trong trường hợp nhiếp ảnh gia cứ năm giây chụp một lần, Từ Thận còn nói muốn chụp một hình tượng đẹp chút, chậc chậc, cổ áo không lệch nghiêng đã là tốt rồi.
"Em đứng trước anh này." Từ Thận kéo Thư Nhiên vào lòng, an tâm vòng tay ôm lấy người yêu, thỉnh thoảng cằm còn tựa vào gáy người ta.
"Khoe anh cao đấy à?" Thư Nhiên nhéo nhéo ngón tay thường quấn quýt trong túi áo bông.
"Cái gì?" Dòng người chật chội, lại không dám lớn tiếng nói chuyện, cho nên Từ Thận không nghe rõ, hắn cúi đầu tiến lại gần một chút, Thư Nhiên vội vàng đẩy hắn ra, tư thế này quá mập mờ, xem quần chúng nhân dân bị mù hả!
Từ Thận cười cười, thành thật xếp hàng.
Đợi khoảng nửa giờ, rốt cục xếp hàng cũng đến bọn họ, hai người một trước một sau thay phiên nhau đi vào chụp xong, bảy ngày sau nhận ảnh chụp là có thể đến đồn cảnh sát xử lý.
Chu kỳ còn dài nên không vội.
"Trở về tổ chức bảo mọi người thay phiên nhau đến chụp ảnh đi, nhất định trong vòng một tháng phải nộp xong hồ sơ." Thư Nhiên nói.
Từ Thận gật đầu: "Được."
Trình độ văn hóa của các anh em đều không cao, không nhạy cảm với những chính sách này, không có người dẫn đầu thì rất mờ mịt, căn bản không biết nên làm thế nào.
Thư Nhiên luôn suy nghĩ rất chu đáo, bên cạnh cậu đã kéo thẳng hảo cảm của Từ Thận đối với những người làm văn hóa.
Tuần tiếp theo, công nhân trong nhà máy được chia thành từng đợt để chụp ảnh, không ảnh hưởng đến việc khởi công.
Từ Thận dẫn bọn họ đi, ngày cuối cùng nhân tiện lấy được ảnh chứng minh thư, bởi vì lúc ấy hắn đã nói với chủ tiệm bọn họ là anh em nên Từ Thận lấy được cả ảnh chứng minh của Thư Nhiên, sau đó vội vàng mở ra xem.
Một tấm rất nhỏ, màu đen trắng, nhưng không làm mất phong thái, Thư Nhiên trong ảnh vẫn như trước tự tin bay bổng, khóe miệng mang theo nụ cười, rất đẹp trai.
Ảnh đen trắng còn che dấu đi "khuyết điểm" khuôn mặt non nớt, khiến Từ Thận như đã nhìn thấy trước Thư Nhiên tuổi đôi mươi, càng thêm đẹp trai chói lọi.
Từ Thận tìm một cơ hội không có người, hôn lên ảnh, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi, nhưng lại không nhìn ảnh mình xem thế nào.
Sau khi trở về, Thư Nhiên muốn xem ảnh chứng minh thư của Từ Thận ngay lập tức, sau đó cũng giống như hắn, cậu cầm lấy bức ảnh nhỏ và ngưỡng mộ không ngừng.
"Lúc ấy sao anh không cười, nghiêm túc quá." Thư Nhiên nhìn thấy thành phẩm, động tâm, đây là mỹ nam tử phong cách dân quốc, mặt mày quá tuấn tú, ngay cả khí chất cũng lộ ra một hương vị thà chết không chịu khuất phục: "Nhìn đôi môi mím lại này, ai động đến bánh ngọt của anh thế?"
"Không phải, " Từ Thận cũng nhìn thoáng qua, nhớ lại: "Lúc ấy anh chưa chuẩn bị tốt, nhiếp ảnh gia đã nói xong rồi, anh rất kinh ngạc."
"Ha ha ha." Thư Nhiên hiểu, đó là chụp vội, một nhiếp ảnh gia có linh hồn, chụp vội cũng có thể bắt được cảm giác như vậy: "Cũng may, không cười cũng có hương vị của không cười."
"Hương vị gì?" Từ Thận không phải là tên cuồng tự luyến, hắn không cầm của mình mà cầm cái của Thư Nhiên: "Anh cầm một tấm mang theo bên người."
"Hương vị khiến người ta muốn bổ nhào vào.
" Thư Nhiên chậc chậc: "Em cũng muốn nhìn xem khuôn mặt cứng ngắc này nổi lên như thế nào.
”
Từ Thận nở nụ cười: "Đâu phải em chưa từng xem."
Nói xong, hắn cất tấm ảnh nhỏ của Thư Nhiên vào trong ví, sờ qua lớp nhựa mềm trong suốt rồi lại hôn
Thư Nhiên thật sự chịu không nổi: "Anh hôn luôn ở đây ấy à?"
Còn có: "Để ảnh này xong sau này ở bên ngoài anh rút ví ra thế nào? Che đi bằng đồng xu hả."
"Không che." Từ Thận nói: "Anh không để người khác thấy là được rồi mà."
"Vậy em cũng muốn một tấm." Thư Nhiên cất tấm trên tay mình đi, định làm một chiếc đồng hồ bỏ túi, chơi theo phong cách cổ điển.
Hai người sắp xếp ảnh chụp và tư liệu, ngày hôm sau đến cục công an xử lý, nhân tiện hỏi hộ khẩu nông thôn có thể chuyển sang hộ khẩu tập thể của đơn vị hay không, câu trả lời là có.
Thư Nhiên: "Vậy thì dọn ra ở trước đi...!Sau này kết hôn, mua nhà an cư cũng không thành vấn đề.
Dù sao cũng chỉ là vấn đề thủ tục mà thôi."
Từ Thận: "Đúng vậy." Hắn nhớ lại: "Chị em cũng chưa tách hộ khẩu, thừa dịp lần này cũng tách đi."
“Ừ, làm thôi.” Thư Nhiễm luôn cảm thấy ở xã hội gia trưởng này, phụ nữ có hộ khẩu độc lập, thực ra sẽ tăng cảm giác an toàn cho họ.
Dưới sự sắp đặt của Thư Nhiên, hộ khẩu của hai chị em Chu Huệ và Chu Lan tách ra ngoài, Thư Nhiên cũng tách ra, sống ở một trong những căn nhà nhỏ cũ, cuối cùng trở thành quan hệ hàng xóm với bác sĩ Hồ.
Thông qua lời khuyên của Từ Thận, con của bác sĩ Hồ cũng không bán mấy căn nhà cũ trong tay, dù sao số tiền ít ỏi bán đi tạm thời cũng không cải thiện được bao nhiêu cuộc sống hiện tại của họ, còn không bằng để lại mà xem.
Thư Nhiên biết