Sau khi Thư Nhiên rời đi, Chủ tịch Ngô lập tức buông công việc trong tay xuống, trước tiên đọc bản thảo nóng hổi mới ra lò một phen.
Ông vô cùng tò mò, sau nửa năm, Thư Nhiên sẽ giao ra một bản thảo như thế nào? Vẫn là đề tài lý luận hồi hộp hay là đề tài khác?
Mở cuốn sách ra, chữ của Thư Nhiên vẫn đẹp như trước, nhẹ như rồng bay, tiêu đề viết...!"Kỷ nguyên lạc lối."
Chủ tịch Ngô đọc phần giới thiệu ngắn gọn, có lẽ là nhân vật chính của cuốn sách này đột nhiên thấy mình có thể chỉ là một khối dữ liệu, được kiểm soát bởi một nền văn minh chiều cao hơn, với ý chí tự do hư giả, sống trong thế giới ảo.
Nhân vật chính sau đó dấn thân vào con đường tìm kiếm sự thật, gặp được một nhóm người thức tỉnh có cùng chí hướng, họ chiến đấu những trận chiến đẫm máu, hết lần này đến lần khác phá vỡ ảo tưởng, tìm ra sự thật có liên quan đến sự sống còn của tất cả nhân loại, hay, có thực sự là tất cả nhân loại?
Có thể khái niệm này cũng giả, ngay cả sự thức tỉnh cũng giả, trò chơi lại rơi mất phương vô tận.
Vậy chính xác thì sự thật là gì?
"Nhân loại có tồn tại hay không?" Sau khi đọc mở đầu, Chủ tịch Ngô nổi da gà.
Sao Thư Nhiên có thể giỏi tạo bầu không khí như vậy chứ!
Chủ tịch Ngô vô cùng kinh ngạc trước một chủ đề kỳ lạ như vậy, ông đọc một mạch xong cuốn tiểu thuyết, sau khi đọc xong, phản ứng của ông cũng giống như Từ Thận, sững sờ nhìn trang cuối cùng, hết rồi sao?
"Cậu ta..." Chủ tịch Ngô đứng lên trừng mắt, gãi đầu vốn đã không nhiều tóc của mình, không thể không tiếp nhận chuyện chỉ có ít sự thật được vạch ra như vậy.
"Này! Tại sao lại ít vậy chứ! "Ông vỗ đùi một cái, hận không thể lập tức vọt tới nhà Thư Nhiên hỏi chuyện: Cắt chương ở chỗ này lương tâm của cháu bị chó ăn rồi hay sao?!
Ngoại trừ số lượng từ tương đối ít, những thứ khác đều ổn.
Kết cấu hoành tráng, cốt truyện phi lý, lại khiến người ta có cảm giác nhập vai quỷ dị, xuất bản rất dễ hố những người yêu sách.
Cái này phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể đọc toàn bộ đây.
Lương tâm bị chó ăn của nhà văn Thư Nhiên, rất may là thời đại này mạng lưới kém phát triển, sẽ không nhận được tin nhắn của độc giả oanh tạc, phàm là có mạng và điện thoại, Thư Nhiên cũng không dám làm bộ này.
Nhưng có điện thoại vẫn tương đối thuận tiện, ví dụ như giờ khắc này, cậu không có cách nào biết được Giang Phàm đang bận ở bên nhà máy nào.
Bây giờ trong túi không thiếu tiền, trong cơn tức giận Thư Nhiên đi tới đơn vị liên quan kéo đường dây điện thoại, chuẩn bị xong thì đã đến buổi chiều, cậu lấy ra số điện thoại đã ghi lại lúc trước, nhàn nhã ngồi trên ghế mềm, lần lượt gọi điện thoại đến văn phòng nhà máy.
Xác xuất lớn Giang Phàm không ở nhà máy cũ, cho nên gọi tới ba nhà máy mới trước.
Thư Nhiên vừa bấm số điện thoại đầu tiên, lúc bắt máy, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "A lô."
Thư Nhiên cười rộ lên: "Sao lại là anh? ”
Từ Thận ở đầu kia nghe được giọng của Thư Nhiên cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện qua điện thoại, nở nụ cười: "Em gọi điện thoại ở đâu đấy? ”
"Ở nhà," Thư Nhiên biếng nhác, ngón tay gõ trên mặt bàn nói: "Nộp xong bản thảo thì em đi kéo luôn đường dây điện thoại, tiện lắm."
"Ừm, vất vả rồi." Vốn đã muốn lắp điện thoại trong nhà từ lâu, chỉ là vẫn bận rộn không có thời gian, Từ Thận cười khẽ: "Ăn chưa? ”
Thư Nhiên cảm thấy ngứa tai.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói của Từ Thận trong điện thoại.
thật sự là muốn chết, không biết Từ Thận bên kia có cảm giác gì, cậu cảm thấy giọng của mình cũng rất dễ nghe, ngọt ngọt mặn mặn: "Ăn rồi, ăn tạm bát mỳ trên đường."
Từ Thận ở trong văn phòng thay đổi tư thế ngồi, ôm điện thoại trên đùi nói: "Em không gọi điện thoại tìm anh à? Vậy em muốn gọi cho ai?"
"Em muốn tìm anh Phàm, anh ấy ở trong xưởng này không?" Thư Nhiên nói, "Nếu anh ấy ở đó, anh giúp em chuyển lời với."
"Chuyển gì?" Từ Thận hỏi.
"Bảo anh ấy ngày mai mang máy ảnh đi làm, giúp em chụp ảnh." Thư Nhiên nói.
"Bỗng nhiên chụp ảnh làm gì?" Từ Thận kinh ngạc, hắn không cho rằng vợ mình đột nhiên đỏm dáng, nhưng hắn nói: "Biết rồi, anh sẽ nói với nó.
”
"Nhà xuất bản muốn chụp", ngón tay Thư Nhiên vô tình quấn quanh đường dây điện thoại: "Là ý của Chủ tịch Ngô, dự định in giới thiệu vắn tắt về em lên sách mới.
”
"In ảnh chụp?" Từ Thận cảm thấy thao tác này rất là quyến rũ.
"Sao thế, anh không vui à?" Thư Nhiên cười rộ lên.
"Được rồi." Từ Thận tự hỏi, cũng không buồn bực tới vậy, có lẽ ở giữa vui vẻ cùng không vui.
Chính là, hắn không thích chia sẻ Thư Nhiên với người khác, nhưng lại hy vọng cả thế giới đều biết Thư Nhiên rất ưu tú, cực kỳ mâu thuẫn.
"In ra cũng tốt." Từ Thận suy nghĩ một hồi, dịu dàng nói: "Ngày mai bảo Giang Phàm chụp nhiều một chút, lưu lại làm kỷ niệm.
”
Đời người cũng chỉ có mấy năm thanh xuân, Thư Nhiên nói: "Anh chụp cùng em luôn đi, em muốn chụp ảnh với anh"
"Được."
Hai người họ ôm điện thoại nói chuyện một lúc lâu.
Các thư ký trong văn phòng nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc, dù sao ấn tượng của các cô đối với Từ Thận chính là nghiêm túc hướng nội, không hay cười, quá uy nghiêm, khó trách còn trẻ tuổi mà đã làm chủ nhiều nhà máy.
Bây giờ tình cờ nghe Từ Thần nói chuyện điện thoại với ai đó, giống như một người khác, nhất thời trở nên dịu dàng ấm áp, còn ấm hơn cả mặt trời mùa đông.
Mọi người đều tò mò không biết ai đã gọi tới?
Từ Thận cúp điện thoại cùng với vợ, nhanh chóng gọi một dãy số khác, nói với nhân viên nghe điện thoại: "Tìm Giang Phàm."
Thì ra Giang Phàm cũng không ở trong nhà máy này.
Nhiếp ảnh là nghề phụ của Giang Phàm, nghe nói Thư Nhiên cần hắn một tay, hắn lập tức đồng ý.
"Yên tâm, ngày mai em mang tới vài cuộn phim, chụp đến khi hai người hài lòng mới thôi." Giang Phàm nói.
"Ừm, " Từ Thận quan tâm một câu: "Nhà máy bên kia thế nào rồi? ”
Giang Phàm: "Không có vấn đề gì lớn, rất tốt.
”
Từ Thận nói xong chuyện liền cúp máy, thái độ với vợ và anh em khác biệt vô cùng.
Xong rồi hắn cân nhắc, chụp ảnh cũng phải tìm một chỗ đẹp để chụp,chẳng hạn như một biệt thự nhỏ có sân vườn hay gì đó, vì thế lại gọi điện thoại hẹn Giang Phàm, hỏi hắn có ai có biệt thự cho thuê không, nhân tiện thuê một cái.
"Cái này phải hỏi anh trai em, ảnh giao thiệp rộng, " Giang Phàm nói: "Yên tâm, anh em rất thích Thư Nhiên, anh ấy nhất định sẽ giúp thôi."
"Anh mày rất thích Thư Nhiên?," Từ Thận nghĩ thầm, đây là chuyện khi nào?
Giang Phàm ngượng ngùng nói: "Em có...!khoe khoang vài lần.
”
"..." Từ Thận có thể hiểu, dù sao chính hắn cũng khoe khoang rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn nói một câu: "Nói với người nhà mình là được, ở bên ngoài nói ít đi." Vợ hắn thích kín tiếng.
Sau khi tan tầm, Giang Phàm về nhà nói chuyện của Thư Nhiên với anh mình.
Biệt thự nhỏ có vườn?
Giang Hàng suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại hỏi xong nói với Giang Phàm: " Anh đã nói với một người bạn rồi, ngày mai mọi người cứ đi thẳng tới đi, có cần anh dẫn đi không?"
"Tốt nhất là anh nên ở đó nói chuyện." Giang Phàm nói.
"Cũng được." Vừa hay Giang Hàng cũng muốn gặp bạn mà thằng em trai nhà mình vẫn luôn nhắc tới xem người thật có kinh diễm hơn cả những gì anh đọc trên báo hay không.
Thư Nhiên biết sắp xếp của Từ Thận cũng không phản đối, tuy rằng cậu cảm thấy chụp ở trong xưởng cũng rất tốt, con người không quan trọng cảnh quan, nhưng Từ Thận rất cố chấp với biệt thự, dáng vẻ luôn tập trung của hắn làm cho Thư Nhiên phải suy nghĩ, nếu như năm sau kiếm được tiền thì mua một toà nhà nhỏ ở.
Thư Nhiên nghiêng đầu nhìn Từ Thận đang đọc sách bên cạnh, mình không quan quan tâm đ ến những tiện nghi vật chất này vì mình đã từng trải qua, nhưng không có nghĩa là Từ Thận cũng không quan tâm chuyện này.
Điều cậu không biết chính là Từ Thận muốn biệt thự nhỏ cũng là vì cậu, thật ra bản thân hắn cũng không quá chú trọng bề ngoài.
Từ Thận từ lâu đã cảm thấy, vợ mình hẳn là một thiếu gia sống an nhàn sung sướng.
Ở biệt thự nhỏ chỉ là tiêu chuẩn, hắn phait kết hợp.
Chờ cuối năm đi, cuối năm, Từ Thận nhất định sẽ mua một chiếc biệt thự nhỏ xứng với vợ mình.
Buổi sáng Thư Nhiên dậy tắm rửa sạch sẽ, mở tủ quần áo ra, bên trong chất đầy quần áo do xưởng may đặt may riêng, có quần áo