"Cái này có thể đưa đi rửa không?" Thư Nhiên lo lắng đẩy đẩy hắn, đừng làm mù nhân viên phụ trách rửa ảnh ở cửa hàng.
"Giang Phàm chơi nhiếp ảnh, " Từ Thận vung cánh tay ôm vợ về, eo kề eo, thân mật còn hơn vừa này: "Nó còn không biết rửa ảnh thì chơi gì nữa."
Thư Nhiên dựa vào hắn cười: "Anh nói rất có lý.
”
Giang Phàm đã chụp ảnh rồi, ai mẹ ơi, hai cái tên đàn ông này làm hắn ê răng chết luôn.
"Anh Phàm còn chưa nói gì, có phải bị hai chúng ta làm cho ngọt họng quá rồi hay không?" Thư Nhiên ngồi trên đùi Từ Thận, Từ Thận ngồi trên một tảng đá mượt mà, chân dài chiếm lĩnh toàn màn hình.
Từ Thận cười rộ lên: " Anh cảm thấy đúng."
Giang Phàm: "..."
Dưới ánh mắt cay cay của hắn, hai người đàn ông mặc vest chơi đùa, lúc ngồi trên đùi, lúc ôm ngang, lúc cõng sau lưng, v.v.
Đầu mùa hè năm 1984, Thư Nhiên 19 tuổi, Từ Thận 23 tuổi, chụp ảnh.
*
Qua vài ngày, Thư Nhiên lấy được một xấp ảnh thật dày từ tay Giang Phàm, cậu mang về nhà xem với Từ Thận, cảm giác tấm nào chụp cũng đẹp, cậu và Từ Thận đều nở nụ cười ngây ngô.
"Anh Phàm đúng là chi giao, còn ép plastic cho ảnh chụp, như vậy thuận tiện bảo quản", Thư Nhiên nói: "Nếu bảo quản đúng cách, để 40 năm cũng được."
"Phim âm bản cũng ở đây rồi, cái này phải bảo tồn như thế nào?" Từ Thận cầm một tấm giơ lên, xuyên thấu qua ánh sáng có thể nhìn thấy đường nét rõ ràng.
Bảo quản tốt phim âm bản có thể rửa ảnh được nhiều lần.
"Nhiệt độ thích hợp, không để bị ẩm ướt." Thư Nhiên gãi gãi mặt, đến lúc đó nghĩ cách tiếp, có lòng bảo tồn đương nhiên có thể thành công.
Ngày hôm sau, Từ Thận tới nhà máy làm việc, Thư Nhiên phụ trách bày mưu tính kế nên rất ít khi ra tuyến đầu làm việc.
Cậu ta đường mua một quyển album ảnh và vài khung ảnh nhỏ, chọn vài tấm ảnh phù hợp đặt trên bàn làm việc, bàn cạnh giường ngủ.
Ngày cưới của Chu Huệ cũng chụp mấy tấm, rất ít, lần này bỏ hết vào album ảnh.
Có mấy tấm Thư Nhiên rất thích, còn viết mấy lời phàn nàn đặc biệt của thanh niên văn nghệ bọn họ sau bức ảnh, chậc chậc.
Nhìn Từ Thận và mình trong ảnh, Thư Nhiên nghĩ đến chuyện làm ăn, trước mắt mới mở ba nhà máy, họ chuyển hết đơn đặt hàng từ nhà máy đầu tiên sang, mỗi một nhà máy đều là người của mình, sau này chuẩn bị kinh doanh trực tiếp trong nước.
Thư Nhiên muốn làm một thương hiệu thuộc về mình, mở một cửa hàng ở thủ đô, trước kia là nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại hoàn toàn có thể làm.
Khi xuất khẩu xong lô hàng đầu tiên của ba nhà máy mới, cậu lập tức đi cùng Từ Thận tới thủ đô xem xét một chút.
Trung tâm mua sắm phồn hoa nhất thủ đô sau này, nhất định phải có cửa hàng thương hiệu của bọn họ.
Thư Nhiên nghĩ tới đây, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cậu đứng lên, cầm lấy bút chì tiếp tục lục soát những tài liệu trong đầu mình có thể vận dụng.
Đó là một công việc tốn nhiều công sức, đốt não hơn là viết tiểu thuyết vô hạn lưu của mình.
Hôm nay Từ Thận nói sẽ trở về làm cơm trưa cho cậu, vừa lên lầu đã thấy Thư Nhiên đang chăm chú ngồi trên ghế chuyển bút, đầu tóc bù xù như ổ gà, miệng còn lẩm bẩm: "Quá khó quá khó khăn, chẳng lẽ mình cạn kiệt ý tưởng nhanh như vậy sao?"
"Sao thế?" Từ Thận nghe xong lời này, lập tức đi qua ôm lấy cậu, bảo cậu tựa vào vai mình đợi một lát: "Cái gì mà cạn kiệt ý tưởng, đừng tự mình hù dọa mình.
”
"Làm thiết kế khó quá đi." Thư Nhiên vùi mặt vào cổ Từ Thận nói.
Gần đây thời tiết ấm áp, người đàn ông này ăn mặc rất mát mẻ, dán ở đâu cũng rất thoải mái.
"Cái này không phải là rất bình thường à?" Từ Thận ôm cậu đi dạo trong phòng, rất có lý phân tích với cậu: "Gần đây em làm bao nhiêu chuyện, em có từng đếm chưa? Xây nhà máy mới, xuất bản sách, đàm phán đơn hàng, ba cái đầu cũng không đủ dùng, nghỉ ngơi một chút cảm hứng sẽ về lại thôi."
Nghe có vẻ có lý, nhưng Từ Thận không hiểu, tính cậu vốn lo âu, bây giờ đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn một số di chứng.
"Nếu không quay lại thì sao?" Thư Nhiên ôm Từ Thận, dùng sức lực lớn nhất của mình siết chặt đối phương.
Từ Thận bị Thư Nhiên ôm đến căng thẳng khó thở, nhưng lại phát hiện mình vô cùng hưởng thụ giây phút này, hắn ước gì Thư Nhiên siết chặt thêm vài phần tốt nhất là siết gãy xương hắn luôn, hắn nhẹ giọng: "Vậy cũng không sao, cho dù em chẳng làm gì anh cũng sẽ nuôi em."
Nghe câu này, Thư Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Đúng, Từ Thận là lá bài tẩy của cậu.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Từ Thận nhất định sẽ vớt cậu lên.
"Em biết rồi." Thư Nhiên thì thầm: "Cảm ơn anh.
”
"Cảm ơn cái rắm." Từ Thận nâng cằm cậu lên, hung hăng hôn một cái, vốn còn chuẩn bị hôn thêm hai cái, kết quả âm thanh ùng ục cắt đứt không khí hài hòa.
Thư Nhiên lúng túng, sờ sờ bụng: " Em đói rồi.
”
"Chờ đi, lập tức nấu cơm cho em
" Từ Thận buông cậu xuống, xoay người đi vào phòng bếp.
Đều nói ăn gì bổ nấy, gần đây Thư Nhiên dùng đầu óc nhiều quá, Từ Thận xuống chợ mua cho cậu một bộ não heo hầm với dược liệu cho cậu ăn.
Bởi vì hầm xong đã không còn nguyên dạng, Thư Nhiên không nhận ra là não heo, ăn xong mới hỏi Từ Thận: "Cái trơn trượt mềm mại kia là cái gì, ngon thế.
”
Từ Thận biết vợ mình rất kén ăn, suy nghĩ một chút hàm hồ nói: "Một phần trên người con heo.
”
Thư Nhiên nhất thời không nghĩ ra: "Bộ phận nào? ”
"Dù sao cũng ngon" Từ Thận nói, "Em hỏi rõ ràng như vậy làm gì? Giả vờ không biết đi."
“??” Thư Nhiên sờ sờ dạ dày của mình, trừng mắt nhìn Từ Thận: "Đại gia anh, Từ Thận, đến tột cùng là anh cho em ăn cái gì?"
Lời thoại tiềm ẩn này khiến người ta rất kinh hãi đó được không?!
Từ Thận nhìn cậu, chột dạ cười cười.
"Mau nói đi!" Thư Nhiên nhào tới, một tay giữ chặt bả vai Từ Thận, dáng vẻ nếu hắn không thành thật sẽ khoá yết hầu hắn.
Dưới sự tra tấn nghiêm khắc của cậu, Từ Thận đành phải thành thật trả lời: "Được được được, anh nói." Hắn dừng lại hỏi trước: "Em có ăn não động vật bao giờ chưa?" "Nếu như chưa ăn hắn sẽ đổi nói là cá trắng, một miếng cắn chết là cá trắng.
"Não heo?" Thư Nhiên hỏi.
Có cần thông minh như vậy không? Lập tức đoán ra...!Từ Thận gật đầu.
"Nhưng rất ngon không phải sao? Khụ," hắn cẩn thận hỏi, "Em có ghét không?"
Trời ơi! Đúng là não heo!
Trước kia Thư Nhiên không ăn, thậm chí cảm thấy người ăn thứ này có phải là bi3n thái hay không, nhưng hiện tại, được rồi, cậu cảm thấy rất ngon.
"Ăn gì bổ nấy, nói không chừng ăn thêm hai bộ cảm hứng sẽ về." Từ Thận nhẹ giọng nói.
Thì ra là vì cái này…
Vậy thì tha thứ cho anh vậy.
Thư Nhiên che ngực làm động tác cảm động nói: "Cảm động quá."
"Ôi, là ai làm cho em cảm động như vậy?" Tình thế chuyển biến tốt đẹp, Từ Thận bắt đầu đắc ý.
Thư Nhiên biết hắn muốn nghe gì, cười cười, hào phóng ném một ánh mắt quyến rũ cho hắn: "Chồng em."
"Khụ." Từ Thận được cọ cọ toàn thân sảng khoái, rất sảng khoái.
Hắn vui vẻ cho Thư Nhiên liên tục ăn não heo một tuần…
Thư Nhiên nói: "Không ăn, ăn nữa heo sẽ có ý kiến."
"À." Từ Thận lúc này mới rút lại móng vuốt, tính toán sau này cách năm ba hôm lại lần hầm một lần.
Có lẽ não heo thật sự phát huy tác dụng, Thư Nhiên nghỉ ngơi một tuần, cảm giác linh cảm bỏ nhà ra đi của mình dường như có xu hướng trở về.
Trạng thái bên này của Thư Nhiên chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, lô hàng đầu tiên của nhà máy cũng xuất khẩu, đơn này là Từ Thận lấy, mấy ngày nay bận không thấy bóng người.
Trước đó đã có không ít người âm thầm theo dõi nhà máy của bọn họ, muốn biết bọn họ đến tột cùng là làm ăn cùng ai, hiện giờ rốt cục nhìn thấy từng xe từng xe hàng hóa kéo ra ngoài, vận chuyển thẳng đến bến tàu tỉnh, lên thuyền tới ven biển, đến bờ biển lại trung chuyển lên thuyền ra nước ngoài.
Người theo dõi đưa tin tức rỉ tai ông chủ của mình, rốt cục cởi bỏ nghi hoặc của các ông chủ, thì ra là làm ăn với người nước ngoài, trách không được xưởng may có thể làm lớn ở Nam thị!
Nói như vậy làm ăn với người nước ngoài rất có lợi nhuận...!Nhưng thì như thế nào, bọn họ không biết làm thế nào.
Điện thoại trong văn phòng xưởng may Đồng Tâm bỗng nhiên trở thành đường dây nóng, các nhân viên văn phòng một ngày nhận được mấy cuộc điện thoại, nói muốn tìm lãnh đạo nhà máy bọn họ nghe.
Từ Thận nhận được vài người, đều là mời hắn ăn cơm, thuận tiện tán gẫu làm ăn hợp tác gì đó, hắn khéo léo cự tuyệt mấy người, sau đó dặn dò cấp dưới, về sau phàm là loại điện thoại này thì nói lãnh đạo không có ở đây.
Từ Thận biết có người đang theo dõi nhà máy nên làm việc rất cẩn thận, cách dăm ba ngày lại đi xem xét, thăm hỏi ân cần, phòng ngừa có tin tức mình rất muộn mới biết.
Đặc biệt là gần đến thời gian vận chuyển, sợ có người báo cáo kiểm tra hàng hóa, điều đó không chỉ trì hoãn việc vận chuyển mà còn là hắt nước bẩn.
Viên Phong cũng nghe nói rằng họ đang tham gia bán hàng xuất khẩu, ngay lập tức kết nối các manh mối với nhau.
Thì ra là như thế, anh cuối cùng cũng hiểu được, trận quật khởi lặng yên không một tiếng động này, người chủ đạo không phải là anh em Trần gia cũng không phải Từ Thận, càng không phải thằng công tử Giang gia không học không nghề kia, mà là chủ nhân giọng nói ngày đó nhận điện thoại của anh, một người mới mười chín tuổi, tự xưng đã đọc sách qua vài năm, thanh niên đến từ nông thôn.
“Có vẻ như xuất khẩu đang là xu hướng,” Viên Phong lẩm bẩm: "Chúng ta cũng nên nắm chặt.
”
Đang lúc Viên gia bắt đầu thay đổi thị trường tiêu thụ, Thư Nhiên đã đi trên con đường xây dựng thương hiệu, mở cửa hàng.
Cho dù các ông chủ khác chạm tới ngưỡng xuất khẩu, cũng phải ở chỗ này đi lòng vòng giao một chút phí, phải đến cuối những năm 1980, toàn bộ