Dựa vào một sự kiện vui vẻ, mở ra vòng tròn kết nối của đất cảng, hợp lý mà nói có lợi và vô hại, nhưng đây luôn luôn là việc gia đình của Giang Phàm, không thể đem tất cả mọi thứ ra làm lợi ích.
Cho nên Thư Nhiên vẫn quyết định nói chuyện với Giang Phàm.
Ban ngày đối phương rất bận rộn, đang đi cùng vợ chọn nhẫn chọn lễ phục, đến tối mới đợi được đến khi hai người bọn họ về nhà.
"Mua nhiều thứ như vậy sao?" Từ Thận thấy vệ sĩ không ngừng mang đồ xuống từ trên xe, nhướng mày, nhưng hắn cũng không cảm thấy hai người này tiêu quá nhiều tiền, chỉ là có chút cảm khái, lúc mình cưới vợ khó khăn hơn hiện tại biết mấy.
"Đều là em mua, phản ứng của Giai Nghi cũng giống như anh vậy đó." Giang Phàm vội vàng nói, hắn cảm thấy lần này tiêu tiền rất nghiện, trước kia người cô đơn căn bản không tiêu được tiền, thật vất vả mới có người giúp hắn tiêu tiền, đương nhiên hắn không keo kiệt.
"Bảo anh đừng mua nhiều như vậy." Lương Giai Nghi liếc Giang Phàm một cái.
"Không nhiều lắm, kiếm tiền chính là dùng để tiêu, không tiêu tiền còn có ý nghĩa gì nữa." Thư Nhiên lắc lư một ly Bailey ngọt ngào cười tủm tỉm nói: "Hai người ăn cơm xong mới về nhỉ? Vậy trước tiên lên lầu thu dọn, đợi lát nữa đến thư phòng nói chuyện đi, có một số việc muốn cùng thương lượng với hai người."
"Được rồi, vậy chúng tôi đi lên trước, thay quần áo cho thoải mái." Giang Phàm nắm tay bạn gái lên lầu.
Vào phòng, Lương Giai Nghi buông túi xách xuống nói: "Ông chủ Thư thật lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã rất có khí thế, lần nào gặp em cũng hơi thấp thỏm."
Chốc lát không biết phải nói gì.
"Em ấy?" Giang Phàm cười: "Em lo nhầm người rồi, tính tình em ấy tốt nhất luôn đó."
Giang Phàm cởi áo, lấy đồ trong tủ ra mặc vào: "Muốn nói người đáng để lo, thì chẳng lẽ không phải anh Thận sao? Em không nghĩ anh ấy rất lạnh lùng hả? ”
Lương Giai Nghi lắc đầu: "Hiểu rồi không lo, anh và ông chủ Từ đều là người thẳng thắn, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, căn bản không cần đoán tâm tư."
"A, em quan sát chuẩn thật đấy, đây là thiên phú của luật sư sao?" Giang Phàm quay đầu lại: "Cái này cũng không trách được Thư Nhiên, có lẽ em không biết, trong mấy người bọn anh, chỉ có Thư Nhiên biết xã giao, những thứ khác đều là đá thối vừa lạnh vừa cứng, ba câu không hợp là có thể đánh nhau.
”
Xã giao với người khác thì không thể lộ ra tính tình chân thật, nếu không dễ bị người ta nắm thóp, nghĩ đến những điều này, Giang Phàm càng nói càng hổ thẹn: "Nói là đối tác, nhưng anh thật sự không giúp được gì, may mà bọn họ không ghét bỏ anh."
"Thì ra là như thế." Lương Giai Nghi đăm chiêu.
Rất nhanh cô cũng thay xong một bộ quần áo trong nhà bằng vải rất thoải mái, tới thư phòng cùng Giang Phàm.
Vì hai người trân trọng khoảng thời gian bên nhau nên cô mới đến sống ở đây, hành vi rất táo bạo, nhưng cô là người như vậy, nếu không trên du thuyền cô ấy đã không hắt rượu vào người khác.
"Tới đây, chờ em một chút đi, em phi xong cái này." Thư Nhiên đứng ở trong thư phòng chơi phi tiêu, Từ Thận ở phía sau cậu tay trong tay dạy cậu quăng, hai người rất gần, cho nên lúc Lương Giai Nghi tiến vào thì sững sờ mất một lúc.
Từ Thận mặc kệ vợ chồng Giang Phàm đến, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có vợ mình.
"Cổ tay của em đừng cứng thế.
" Từ Thận hướng dẫn đầy dịu dàng nói:“Trước thả lỏng cổ tay, dùng lực cổ tay ném, không phải dùng cả cánh tay, không ném trúng mới là lạ.”
"Như vậy sao?" Thư Nhiên dựa theo tư thế Từ Thận điều chỉnh cho mình, tự tin phi, nhưng vẫn trượt mục tiêu, còn tệ hơn trước!
Bên cạnh truyền đến phì một tiếng, Thư Nhiên quay đầu nói: "Câm miệng.
”
"Không học giỏi, học toàn lơ mơ thôi hà." Từ Thận cũng cười rộ lên, cầm lấy phi tiêu cuối cùng trong tay: "Nhìn anh này.
"Hắn tiện tay ném, phi tiêu trúng chính giữa.
"Chiết tiệt, em cũng muốn kỹ năng này." Đẹp trai quá.
"Trước tiên nói chuyện đi, " Từ Thận nhéo nhéo bả vai Thư Nhiên: "Sau này anh sẽ dạy em học từ từ."
Mấy người ngồi xuống, Giang Phàm lên tiếng hỏi: "Muốn thương lượng với bọn em chuyện gì?"
"À, là chuyện hai người đính hôn liên quan đến chuyện, Cao Thành..." Thư Nhiên hỏi: "Hai người còn nhớ rõ anh ta không? ”
"Nhớ." Hai người gật đầu, Giang Phàm hỏi: "Anh ta làm sao vậy, anh ta làm khó chúng ta sao? ”
"Gần đây hai người bận quá, không nói tỉ mỉ cho hai người biết.
" Từ Thận uống một ngụm trà, dặn dò bọn họ: "Chúng ta đang hợp tác với Cao Thành, hắn chỉ muốn tiền mà thôi, làm sao có thể làm khó chúng ta đây? ”
Thư Nhiên cười cười: "Đừng lo, Cao Thành không chỉ không đáng sợ, mà còn là bàn đạp để chúng ta mở cửa thị trường Hồng Kông, thế lực của anh ta lớn, nhưng con mắt làm ăn còn kém, trước tiên chúng ta cho anh ta nếm thử chút ngọt ngào, sau này tự mình mở công ty, để cho anh ta ra mặt giải quyết chướng ngại vật.
”
"Em đã nghĩ kỹ rồi." Quả nhiên không phải đơn thuần đến chỉ để chơi.
Thư Nhiên gật đầu: "Mấy ngày nữa hai người đính hôn, anh ta cũng tới đây, hai bên làm quen một chút.
"Sau đó ánh mắt nhìn Lương Giai Nghi: "Cô Lương là người địa phương, tương đối quen thuộc bên này, sau này phải nhờ cô hiệp trợ anh Phàm nhiều hơn, cho nên, cô cũng phải học làm ăn, được không? ”
"Được." Lương Giai Nghi trịnh trọng nói.
Người đại lục làm ăn bên này thật sự rất khó, trong lòng cô thực sự lo lắng thay bọn họ, nếu như mình có thể giúp được, vậy đương nhiên là tốt nhất.
"Không biết là phương diện làm ăn nào?" Cô hỏi.
"Đất Hồng Kông bây giờ, tất nhiên, là ngành công nghiệp giải trí và tài chính kiếm được nhiều tiền nhất." Thư Nhiên nói.
"Hai ngành công nghiệp này tôi tương đối quen thuộc, nên có thể giúp đỡ, " Lương Giai Nghi nghe vậy, áp lực tâm lý lập tức giảm đi rất nhiều: "Có gì cần tôi làm, cứ việc lên tiếng là được rồi."
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Giang Phàm
thở dài rằng mình không đóng góp được nhiều trong đội, rất muốn trở thành người một mình có thể đảm đương một mặt, Lương Giai Nghi cảm thấy đây là cơ hội, sau này việc làm ăn ở Hồng Kông giao cho bọn họ xử lý đi.
"Được, vậy tôi không khách sáo nữa." Thư Nhiên vui vẻ cười nói.
Nói xong chuyện, Thư Nhiên và Từ Thận liền trở về phòng bên cạnh, nhìn bóng lưng bọn họ song song rời đi, Lương Giai Nghi luôn cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
"Giai Nghi, có áp lực hay không, em làm được chứ?" Ấn tượng của Giang Phàm đối với hôn thê của mình vẫn còn dừng lại khi bị người ta bắt nạt trên tàu, mà ra ngoài làm ăn, sẽ có rất nhiều nguy hiểm.
Lương Giai Nghi hoàn hồn, khoanh tay: "Anh không tin em sao? ”
Cô hài hước: "Em là đội trưởng của đội bóng rổ nữ, nội tâm không phải là một người phụ nữ nhỏ bé, em thích niềm vui chiến thắng."
Bị người ta coi thường, là bởi vì không có bối cảnh, không có sức mạnh.
Nếu có sức mạnh có thể ngồi ngang hàng với người như Cao Thành, làm gì mà không được chứ?
"Vậy thử một chút đi." Giang Phàm sờ sờ tóc Lương Giai Nghi.
"Anh Phàm," Lương Giai Nghi muốn nói lại thôi, cực kỳ chần chờ hỏi: "Ông chủ Thư và ông chủ Từ...!Họ có mối quan hệ rất tốt, có phải là người yêu không? ”
Giang Phàm ngẩn ra.
"Anh đừng trách em thẳng thắn, chỉ là em cảm thấy..." Lương Giai Nghi nói: "Trong lòng em nghĩ cái gì cũng nên nói với anh, chứ không phải là bản thân suy nghĩ lung tung.
”
Giang Phàm cũng nhớ tới tình cảnh vừa rồi bọn họ nhìn thấy trong thư phòng, thật ra không phải Lương Giai Nghi đa tâm, là hai người kia căn bản cũng không có kiêng dè, càng ngày càng làm càn…
Làm thế thì ai mà không đoán ra được quan hệ của bọn họ chứ.
"Ngày mai anh dẫn em đi ăn cơm trưa, em tự hỏi xem." Giang Phàm quyết định, giao vấn đề này cho bọn Thư Nhiên trả lời, dù sao cũng là chuyện bọn họ tự mình gây ra.
"A, hiểu rồi." Lương Giai Nghi cười cười.
"Em quá thông minh." Giang Phàm lắc đầu.
"Đương nhiên, từ khi em đi học mẫu giáo đã luôn là người đứng đầu." Lương Giai Nghi cong khóe miệng.
"Em đã ưu tú như vậy rồi, tại sao phải đi thi sắc đẹp?" Giang Phàm thừa nhận tư tưởng của mình có chút bảo thủ ở phương diện này.
"Ai mà không thích trở thành một ngôi sao," Lương Giai Nghi nói, "Than ôi, các cô gái chưa vào vòng trong đã tưởng tượng cuộc sống ngôi sao đẹp đẽ biết bao, em cũng vậy.
”
Giang Phàm ôm cô: "Sau này không còn là minh tinh nữa, làm minh tinh của riêng ông chủ."
Thời gian còn sớm, Thư Nhiên và Từ Thận về đến nhà, cùng nhau ngâm mình trong chiếc bồn tắm khổng lồ, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn do chiếc bồn tắm quá khổ mang lại.
"Anh Phàm gửi tin nhắn cho em." Thư Nhiên cầm điện thoại di động nhìn thoáng qua nói.
"Ừ?" Từ Thận nhắm mắt lại lười biếng hừ một tiếng.
"Anh ấy nói cô Lương nhìn ra quan hệ hai chúng ta rồi, ngày mai tới đây ăn cơm hẳn là sẽ hỏi thẳng chúng ta." Thư Nhiên sờ Từ Thận một cái: "Tại anh không tránh hiềm nghi đó."
"Chẳng lẽ đây không phải là em ngầm đồng