Nàng nghĩ đi nghĩ lại một hồi cuối cùng không an lòng mà rời phòng đi tìm Merity, đi được một lúc thì nhìn thấy hắn đang đứng trên tòa tháp cao nhất kia, nàng lo lắng hắn nghĩ quẩn sao? Nghĩ thế nàng liền lập tức chạy tới chỗ Merity nắm tay của hắn, kéo hắn lùi lại.
"Pharaoh sao người lại nghĩ quẩn như thế, người mà có chuyện gì thì Ai Cập này phải làm sao đây?"
Hắn quay người nhìn khuôn mặt đang hết sức lo lắng kia của nàng mà hỏi.
"Tịch Dao, nàng... nàng đây là quan tâm ta sao?"
Nghe hắn hỏi thế nàng có chút khó chịu nói thật to, như là quát nộ Merity vậy.
"Quan tâm? ta đương nhiên là quan tâm rồi, ngài cứ như vậy sao lại không quan tâm ngài được, ngài có biết ngài ngốc lắm không, bình thường không phải ngài thông minh, tài giỏi lắm sao, ở bên cạnh ta ba tháng cũng không biết là ta luôn lừa ngài?"
"Lừa ta?"
Merity hỏi trong vẻ ngạc nhiên. Nàng vẫn là cố gắng nói cho hắn hiểu, nàng không muốn lừa dối hắn nữa.
"Đúng vậy từ trước tới giờ ta luôn chửi ngài sau lưng, luôn luôn muốn giết chết ngài, vì cái tính cộc cằn đó của ngài, từ trước tới giờ ta chỉ luôn giả vờ tôn kính ngài, để giữ cái mạng này cho ta thôi, ngài biết không?"
Merity ngẩn người, anh không ngờ nàng lại nói sự thật cho anh biết. Merity cười dịu dàng nhìn nàng nói.
"Biết, ta đương nhiên biết."
Lời nói này khiến nàng hết sức ngạc nhiên, hắn biết? Hắn biết tất cả, vậy tại sao? Nàng gặn hỏi Merity.
"Biết, vậy tại sao ngài vẫn để ta bên cạnh ngài, ngài không sợ ta sẽ giết chết ngài sao?"
"Không phải là không sợ mà là ta biết chắc nàng sẽ không giết ta, Tịch Dao nàng có phải đã thích ta rồi không?"
Một câu hỏi kia của hắn khiến nàng đỏ mặt nàng tỏ ra hết sức bối rối lắp bắp nói.
"Thích... thích cái gì chứ? Ngài đừng quên ta đã lừa ngài đó, ta làm sao thích ngài được."
Merity vẫn cười tỏ ra hơi gian manh cố bắt nàng nói ra cho bằng được.
"Nếu như nàng không thích ta, vậy thì tại sao hôm nay khi mọi người nói về hôn lễ nàng không trực tiếp từ chối mà chỉ lấy lý do không môn đăng hộ đối với ta ra để bác bỏ?"
Nàng lúc này biết được đã hết đường chối, nàng quay mặt đi để hắn không nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ ửng của mình, giọng nàng mang đầy vẻ bối rối.
"Ta... ngài, ngài hỏi làm gì chứ, ta sẽ không thích ngài đâu."
"Tịch Dao, hôm nay sau khi chuyện kia xảy ra, ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta biết là ta không tốt, chuyện hôn lễ ta đã không quan tâm tới cảm nhận của nàng, lúc nãy còn vô lễ với nàng nữa, ta thật sự xin lỗi nàng."
Giọng nói của hắn mang đầy vẻ hối hận, nàng lúc này cảm thấy trái tim mình nhói đau, quay mặt lại nắm chặt tay hắn.
"Không, ta mới là người
có lỗi, là ta đã không chịu nói ra, ta cũng đã có những sự ích kỷ của bản thân mình, chuyện hôm nay ta có thể tha thứ cho ngài."
Lời nói ấy của nàng khiến Merity như mở cờ trong bụng hắn nhìn nàng rồi lại có chút xấu hổ quay mặt đi ấp úng nói.
"Vậy Tịch Dao, ta... ta có thể hỏi nàng một chuyện được không?"
Thấy hắn có vẻ ấp a ấp úng, nàng nhìn hắn một lúc rồi nói.
"Có chuyện gì thì ngài cứ nói đi, không nói thì ta đi đó."
Nàng bỏ tay hắn xuống, quay người chuyển bước rời đi, thì bị một bàn tay quen thuộc giữ lại, kéo nàng vào lòng rồi dùng tay khóa nàng lại cứ như sợ nàng chạy mất, nàng ngẩn mặt nhìn hắn, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, cố gắng nói thành tiếng.
"Ta, nàng... nàng có đồng ý trở thành hoàng phi của ta, cùng ta trị vì Ai Cập, cùng ta đi hết quãng đời còn lại này không?"
Lời nói ấy khiến mặt nàng đỏ hơn bao giờ hết, đây là cầu hôn sao? Nàng trấn tĩnh lại bản thân, cố gắng suy nghĩ cho thật kỹ, nàng từ khi xuyên không đến đây đã thử hết tất cả mọi cách mà bản thân có thể nghĩ ra để quay về thế kỷ 21, từ việc nhảy lầu, nhảy sông, cho tới việc té cầu thang, nhưng không có cách nào hữu hiệu cả, về chiếc quan tài kia nàng cũng đã đi kiểm tra và không có bất kỳ vết tích nào liên quan tới nó cả, nếu như nàng đã không thể quay về thì nàng chỉ còn có thể ở lại Ai Cập này, ở lại hoàng cung này, ở đây có người thật sự quan tâm nàng và nàng thực sự quan tâm, có tể tướng Seti, có bà Raery và quan trọng hơn hết là có hắn - Merity, mặc dù bây giờ nàng đơn giản chỉ là thích và tin tưởng hắn thôi, nhưng nàng tin mình sẽ không chọn sai người và ít nhất nàng biết số phận của người mà mình sắp gọi là chồng này sẽ như thế nào. Nếu đã như vậy rồi thì... Nàng quyết tâm ở lại nơi đây, nàng nhìn hắn lời nói ấy có chút ngượng ngùng nhưng lại chắc như đinh đóng cột.
"Pharaoh không Merity, thần à không em... em đồng ý kết hôn với chàng, cùng chàng đi hết quãng đời còn lại này, em thích chàng Merity, thật sự thích chàng."
●●●●●Hết Chương 11●●●●●