Merity nhìn bộ mặt khó chịu của nàng, bực mình quát.
"Ta đã tốn công tốn sức nghĩ cách để làm ra bộ lễ phục này cho nàng, nàng không những không cảm ơn, vui mừng thì cũng thôi đi, lại còn dám ăn nói kiểu đó với ta sao?"
Nàng nghe lời kia của hắn quay lại nhìn Merity, hết sức tức giận nói to.
"Có gì mà không dám nói, ta chính là không thích nó đó thì sao? Chàng là vua một nước chứ không còn là một đứa trẻ nữa, chàng làm gì cũng phải nghĩ tới dân chúng, quốc khố đầu tiên chứ. Chàng có biết ở những vùng ngoại ô phía xa sông Nin có biết biết bao nhiêu người chết đói, chết khát ở ngoài đó, họ chính là cần chàng quan tâm tới họ, nhưng chàng lại dùng tiền bạc xa xỉ để làm ra bộ y phục này, chàng không thấy có lỗi với họ sao?"
Đầu hắn như muốn nổ tung, tức giận hơn bao giờ hết.
"Thì sao chứ, bọn dân đen đó có chết đi vài trăm, vài ngàn người thì liên can gì tới ta, bọn chúng chỉ là cục đá lót đường cho ngôi vị hoàng đế của ta mà thôi, chúng chết rồi thì đỡ biết bao nhiêu cơm gạo."
Nàng bực mình cãi lại. "Thì ra từ trước tới giờ chàng chỉ nghĩ bọn họ chỉ là những hòn đá, bãi cỏ ven đường thôi sao? Họ là con người họ có quyền sống và được sống."
Cả đám nhìn thấy pharaoh và công nương cãi nhau không biết phải làm như thế nào, tể tướng Seti bước tới cố gắng ngăn cảng lại bị tiếng quát của hắn làm cho hết hồn.
"Thì sao chứ, cho dù bọn họ là con người thì sao, ta là pharaoh của Ai Cập là vua của bọn chúng, bọn chúng chỉ có quyền tuân mệnh ta hoặc chết."
Lời nói của hắn chui qua tai nàng hết sức khó nghe, nàng cảm thấy đã quá đáng lắm rồi, lớn giọng nói.
"Bọn họ là con người, chàng cũng là con người, dù chàng là hoàng đế, chàng cũng không có quyền định đoạt sống chết của bọn họ khi bọn họ không phạm tội."
Merity bị lời nói chói tai ấy của nàng làm cho tức giận hết mức, cả đời mình hắn chưa từng cảm thấy tức giận đến như thế.
"Ta là pharaoh của bọn chúng,
chúng là con người thì sao, pharaoh là con của thần linh có quyền lực để giết con người."
Càng nghe nàng càng tức đùng đùng nổi giận hét lên một câu.
"Anh là pharaoh thì sao? Là thần linh thì thế nào? Cho dù anh có là thần linh đi chăng nữa, thì nhiệm vụ của thần linh cũng là bảo vệ mọi người, cho mọi người ấm no hạnh phúc, chứ không phải là lúc nào muốn thì ban chết cho họ. "
Một câu này của nàng nói ra, khiến tất cả đều phải lặng thinh, đúng vậy pharaoh là vua của Ai Cập phải có trách nhiệm bảo vệ cho dân chúng mang đến cho quốc gia sự thái bình thịnh vượng, dù là thần linh cũng như thế, lần này pharaoh đã thua một cách tâm phục khẩu phục rồi.
Hắn nghe thấy những lời nói này của nàng cảm thấy mình thật sự đã làm sai, từ trước tới giờ hắn cứ nghĩ làm vua thì có quyền giết chết tất cả, kể cả là có tội hay không, hắn chỉ cần ngồi từ trên cao hưởng lộc của dân chúng và các nước chư hầu mà quên mất rằng hắn có nhiệm vụ phải bảo vệ cho bọn họ, phải khiến cho đất nước này một ngày một hùng mạnh hơn, hắn đã quên mất những lời căn dặn trước lúc ra đi của phụ vương hắn.
Merity nhìn khuôn mặt dỗi hờn của Tịch Dao có chút áy náy, bước tới đi về phía nàng, mọi người còn tưởng hắn muốn đánh nàng, Tịch Dao cũng nghĩ thế nên theo phản xạ lùi về sau, nhưng khi đến trước mặt nàng hắn lại quỳ một chân xuống đất nắm lấy tay nàng hôn lên đó một nụ hôn, nhìn nàng thành khẩn.
"Tịch Dao, nàng đúng là nữ thần của ta, nàng đã chỉ ra chỗ sai trái của ta để ta khắc phục, nàng đúng là một vị nữ thần yêu dân như con, ta rất cảm ơn nàng."
●●●●●Hết Chương 16●●●●●