Ba người bọn họ nghe Tịch Dao nói thế lập tức quỳ xuống cúi đầu cung kính đáp.
"Công nương, chúng nô tỳ từ nay về sau thề sẽ luôn luôn nghe lời của người, tuyệt đối không phản bội lại người, bằng không sẽ chết không toàn thây."
Tịch Dao nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của ba người một hồi lâu, nàng cười nhẹ.
"Tốt lắm, ta tin tưởng các ngươi cũng tin tưởng bản thân ta không chọn sai người."
Tịch Dao sau đó dặn dò họ một số chuyện rồi cho lui ra ngoài, nàng biết bọn họ đã từng là nô lệ, cho nên đặc biệt sai nữ quan Raery châm chút cho bữa ăn của họ nhiều dinh dưỡng hơn, để họ có thể sớm hồi phục sức khỏe. Ba ngày sau nàng cùng với 3 người bọn họ ra sau hoàng cung nơi khá vắng vẻ để bắt đầu luyện tập võ thuật và kỹ năng ám sát.
"Hôm nay ta sẽ bắt đầu dạy các ngươi võ thuật và ám sát."
Cũng may cho nàng khi họ là người thông minh nên không cần dạy dỗ nhiều, họ cũng không hỏi nhiều về những câu nói khá là hiện đại của nàng cả, chớp mắt đã thêm mấy ngày trôi qua, nữ quan và tư tế trong hoàng cung tất cả đều tất bật chuẩn bị bận rộn cho lễ cưới của pharaoh và công nương Tịch Dao, nhưng có điều không biết vì sao chú rể đã biến mất tiêu hai ngày nay. Tịch Dao khá lo lắng nên đi tìm tể tướng Seti hỏi chuyện nhưng ông ấy chỉ cười nói một câu.
"Con cứ yên tâm, pharaoh chỉ là đi có chút việc thôi."
Lời nói ấy không làm nàng an tâm được thêm chút nào. Từ trước tới giờ Merity đi đâu cũng sẽ nói cho nàng biết, tại sao nhỉ? Chẳng lẽ hắn có vợ lẽ? Không đúng, nhưng tại sao? Trong đầu nàng lúc này cứ xuất hiện hai chữ tại sao, đang suy nghĩ bỗng nàng nghe được dưới điện hoàng cung có tiếng hô vang.
"Pharaoh đã trở về, lập tức mở cổng hoàng cung ngay. "
Nghe thế Tịch Dao vui mừng chạy xuống phía cảng hoàng cung* nàng từ cảng nhìn thấy bóng một vị thiếu niên anh tuấn tóc dài xõa ngang vai, mặc trên người áo choàng vàng óng đang đứng trên mũi thuyền trông rất quy nghiêm và lạnh lùng, không sai bóng dáng đó chỉ có thể là hắn. Nàng vui vẻ chạy tới chỗ hắn, hắn đang chuẩn bị bước xuống thuyền thì bị nàng lao tới ôm cổ, không kịp trở tay thế là cả hai cùng rơi xuống sông, tất cả mọi người đều hoảng hốt có vài binh sĩ muốn nhảy xuống cứu người, nhưng chưa kịp nhảy thì hai người bọn hắn đã nổi lên, Merity và nàng lên được bờ, anh nhìn nàng với bộ dạng cau có, rồi thậm chí là quát cho nàng một trận rồi lại ân cần hỏi xem nàng có sao không nàng lắc đầu nói.
"Ta không sao, chỉ là ta nhớ chàng thôi, chàng đi đâu mất tiêu hai ngày nay làm cho ta lo lắng quá chừng."
Merity nghe nàng nói vậy, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, anh hôn lên trán
nàng dịu giọng.
"Ta xin lỗi, thứ lỗi cho ta nhé."
Nàng bĩu môi quay người đi vào nội cung thay y phục, Merity cho người đem đồ từ thuyền lên sau đó đi lên về phía đại sảnh hoàng cung, nàng sau khi thay xong y phục thì ra ngoài nhìn thấy trong đại điện có một cái gì đó được che lại, hắn bước tới chỗ nàng lấy tay che mắt nàng lại, rồi sai người mở tấm màn che ra, hắn khẽ vào tai nàng, trầm giọng nói.
"Đây là quà cưới ta tặng nàng đó."
Hắn nói khẽ vào tai nàng khiến cho khuôn mặt nàng đỏ ửng, quay lại đẩy hắn ra, nàng lúc này hết sức ngạc nhiên khi trước mắt mình là một bộ lễ phục dành cho hoàng tộc Ai Cập cổ đại được làm tất cả đều bằng vàng, lại còn là vàng nguyên chất, tính ra cũng mấy chục cân (1 cân = 0.5kg) ấy chứ, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, còn hắn thì đang có cái vẻ mặt dương dương tự đắc.
"Đây...đây là áo cưới của ta sao?"
Nàng trong vẻ ngạc nhiên hỏi Merity.
"Đúng vậy áo cưới của nàng đấy, ta đã phải bắt 40 tên thợ luyện hoàng kim làm liên tục suốt 2 ngày mới xong đấy, thế nào thích không?"
Hắn đang tưởng tượng nàng sẽ nói: Chàng làm tốt lắm ta rất thích cảm ơn chàng v...v, thì bị khuôn mặt không vui cho lắm của cô kéo về hiện tại. "Ta không thích nó tý nào cả."
Lời này của nàng khiến Merity khó hiểu hỏi. "Vì sao, rất đẹp mà hơn nữa không phải phụ nữ đều rất thích vàng sao?"
Nàng cau mày khó chịu quay đầu đi tỏ ra bực mình nói.
"Thứ nhất bộ y phục này quá đắt, nếu như chàng có tiền bạc và thời gian để làm ra thứ này sao chàng không dùng số tiền bạc và thời gian đó cho những người dân đang phải chết đói ở những vùng nông thôn và biên giới. Thứ 2 ta không biết phụ nữ Ai Cập có thích vàng hay không, nhưng ta tin chắc không có ai lại muốn được tặng một cái váy cưới như vậy cả. Thứ ba vì cái bộ y phục này mà bắt 40 người thợ làm liên tục trong 2 ngày chàng không thấy nó rất vô lý ư?"
- -----------
Chú thích: Phía cảng hoàng cung*: Thông thường cung điện Ai Cập sẽ được xây sát với sông Nin để tiện cho việc lấy nước và quan sát thủy triều, nhưng cũng sẽ không quá sát đề phòng lũ lụt, hoàng cung có hai lối vào chính là cổng trước giáp mặt với kinh thành và công sau được xây thêm một cảng nhỏ giáp mặt với sông Nin để dễ dàng vận chuyển hàng hóa.
●●●●●Hết Chương 15●●●●●