Các tộc nhân lập tức vây quanh, tụm năm tụm ba hưng phấn nghị luận sôi nổi.
Đây chính là chuyện hiếm lạ! Vào mùa đông năm ngoái, chưa từng có tộc nhân nào đi ra ngoài mà vẫn có thể sống sót và mang theo thức ăn tươi sống trở về.
Cùng lắm là mọi người lấy chút tuyết ở cửa sơn động mang về nấu thành nước uống.
Chỉ cần bọn họ đi đến nơi xa thì phần lớn đều sẽ bị đông chết.
“Lợi thúc thúc, thúc mau đến đây chia phần, hôm nay mọi người ai cũng đều có thêm thức ăn, hắc hắc.
”Quân Tiểu Nam cũng không giải thích làm thế nào mà cô có được hai con mồi này, chỉ cười hì hì cùng Tiểu Bắc đón tiếp những tộc nhân khác mà thôi.
Trong một xã hội không có tôn ti trật tự, thì việc nhận biết những thứ vũ khí nguy hiểm là chuyện rất nguy hiểm.
Cô phải đợi, đợi đến khi thời cơ thích hợp thì mới có thể phổ cập kiến thức cho bọn họ.
“Thật sao? Đứa trẻ ngoan, làm tốt lắm!”“Oa~ to quá! Cảm ơn Tiểu Bắc ca ca và Tiểu Nam tỷ tỷ.
”***Các tộc nhân vui vẻ vung hai tay bắt đầu làm việc, chờ sau khi lấy đi lớp da thú liền bắt đầu xẻ thịt.
Sự cám dỗ của thịt tươi khiến họ tạm thời xem nhẹ những thứ khác.
Lợi cầm thạch đao, liếc qua liếc lại trên khối đá để dao thêm sắc bén, nhắm lấy phần cổ của thú Hô Hô hạ một đao, ngay lập tức da lông bị cắt thành một đường không quá bằng phẳng.
Sau đó dọc theo phần cổ từ trên xuống dưới liền lột được một bộ da lông hoàn chỉnh đưa cho hai anh em Tiểu Bắc.
Theo lý mà nói, hai người bọn họ bắt được con mồi, không phân biệt của ta của ngươi mà chia sẻ cho các tộc nhân hoàn toàn không thành vấn đề.
Thế nhưng, bọn lại rất hào phóng, nguyện ý chia thịt cho tất cả tộc nhân, đương nhiên tấm da lông này nên thuộc về bọn họ, những người khác sao có thể mặt dày nhận lấy cơ chứ.
Qua chuyện này, ấn