“Oa!”“Ồ!”“Không ngờ Nam lại lợi hại như vậy!”Cả sơn động không ngừng vang lên tiếng thán phục, Quân Tiểu Nam thả thịt thú Hô Hô đã được thái lát mỏng như thịt heo vào bên trong nồi nước đang sôi.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, bên trong nồi lập tức truyền ra một mùi thơm mê người, là hương vị tươi ngon mà các tộc nhân chưa từng ngửi qua.
“Ừng ực.
.
!”Rất nhanh, xung quanh không ngừng vang lên tiếng nuốt nước bọt.
Con mồi này là do Quân Tiểu Nam và huynh trưởng Quân Tiểu Bắc mang về, do đó thời điểm Lợi thúc thúc chia thịt đã chia cho nhà bọn họ hai cái chân sau - là bộ vị ngon nhất.
Thú Hô Hô rất thích chạy nhảy, nên hai chân sau của nó gân nạc đan xen, dai mềm vừa phải, kết cấu và hương vị có thể nói là tuyệt mỹ.
Sau khi cho vào nồi nước đang sôi, rất nhanh miếng thịt đã chín, phần gân gần như trong suốt, mùi thơm nức mũi, hoàn toàn không có vị tanh.
“Ổn A Cống, người mau đến đây nếm thử một chút!”Quân Tiểu Nam mời người đàn ông mái tóc hoa râm đang một mình ngồi xổm trước đống lửa - vị thủ lĩnh tiền nhiệm đang vất vả nướng thịt được Nam mời đến cùng ăn canh thịt.
Ổn cũng từng có một người bạn đời và ấu tể, đáng tiếc về sau tất cả đều bất hạnh qua đời, từ đó Ổn liền ở vậy một mình đến tận bây giờ.
Haizz, quả thật là một người đàn ông kiên trinh!Sau khi cho một ít muối vào, Quân Tiểu Nam liền cầm đũa vớt miếng thịt ra, bỏ vào bát nhỏ của mỗi người.
“Được rồi, có thể ăn rồi.
Mọi người mau nếm thử xem!”Thú Hô Hô ở Hỗn Độn đại lục là thú hoang, nó sống trong môi trường tự nhiên không chút ô nhiễm, do đó mặc dù không thêm gia vị thì mùi vị vẫn rất ngon.
Vị tổ tiên trước kia cư nhiên không dạy bọn họ cách nấu cơm, quả thật lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp.
Vạn, Phong, Tiểu Bắc và Ổn chưa từng nhìn thấy cách ăn nào mới lạ như vậy.
Chờ đến khi thịt đã bớt nóng, Ổn liền dùng tay cầm lấy một miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó bắt đầu nhai.
Ân