Cảm nhận được cơ thể đang tự do bay bổng, đôi mắt nhắm nghiền không thể mở ra, Cố Hi chỉ đành mặc theo số phận.
Vài phút trôi qua, một giọng nói hư ảo bất chợt vang lên từ bốn phía: “chúc mừng ngươi đã vượt qua thử thách”
“Thử thách gì? Là ai đang nói chuyện vậy?”, Cố Hi không thể nhìn, chỉ có thể dùng lời nói để tìm hiểu đối phương.
“Ngươi là người mang thể thuần linh, ngay từ khi sinh ra đã có duyên với trời, nhưng lại thu hút tà vật.
Đây chính là thử thách.
Ngươi đã vượt qua gian nan bị tà vật quấy nhiễu, đủ tư cách ‘hợp thể’ với thiên địa, hưởng thụ hương khói, tu luyện thành tiên”, giọng nói kia rất ôn tồn, giảng giải thân thể đặc biệt của Cố Hi.
“Ý ông là nói, chính vì loại thể chất đặc biệt này nên tôi ở thế giới kia mới ốm yếu như vậy? Vì tôi thu hút tà vật nên mới như thế đúng không?”
“Đây là thử thách mà bất kỳ thể thuần linh nào cũng phải trải qua, ngươi chịu đau mười mấy năm, đổi lại một cơ hội thành tiên, không xứng đáng sao?”
“Đương nhiên là không! Thứ ta muốn chính là sống một cuộc sống hạnh phúc bên những người mình yêu quý chứ không phải là sống theo sự sắp đặt của người khác!”, Cố Hi lần đầu tiên trong đời cảm thấy tức giận như vậy, nếu không vì loại thể chất này, cậu có thể hạnh phúc lớn lên cùng với phụ thân, cha và các anh trai, cậu cũng sẽ không phải thấy bọn họ khổ sở rơi nước mắt vì mình, sẽ không...
“Dù ngươi có muốn hay không thì vẫn phải thuận theo ý trời, số phận của ngươi ngay từ khi sinh ra đã là vô duyên với gia đình kia rồi”
“Nhưng ta còn chưa gọi ông ấy một tiếng phụ thân, chưa gọi đại ca, nhị ca, tam ca nữa mà...!Ta không muốn mình chết đi như vậy”
“Nhưng ngươi thật sự đã ‘chết’ ở đó rồi, không thể quay về nữa, ngươi có hiểu không?”
“Ta hiểu, nhưng không thể chấp nhận được.
Ta không hề muốn có thân thể thuần linh này”
“Cố Hi, bây giờ ngươi có hai lựa chọn.
Một là dung hòa với trời đất, tu luyện thành tiên.
Hai là tiếp tục đầu thai, trở thành người trần mắt thịt, vĩnh viễn nằm trong vòng luân hồi.
Ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ”
“Nếu ta chọn đầu thai, liệu có thể gặp lại họ không?”
“Cơ hội gặp lại rất nhỏ, gần như bằng không”
“Vậy ta chọn đầu thai”
Người kia dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe, mất một hồi lâu mới đáp lại cậu: “Duyên phận của các ngươi vốn không kéo dài, tội tình gì phải làm bản thân chật vật trong vòng luân hồi? Trở thành tiên, ngươi sẽ có được thọ mệnh sánh ngang với trời đất, hưởng thụ tín ngưỡng, như vậy không tốt sao?”
Cố Hi không vội trả lời ông ấy, chỉ hỏi lại một câu: “Vậy ngài có thể kể cho ta nghe về cuộc sống thường ngày của mình không?”
Người kia bị cậu hỏi ngược lại cũng không tức giận, dành ra chút thời gian hồi tưởng rồi nói: “Hằng ngày ta sẽ ngồi ở đây, quan